Mắt anh gặp ánh dứt khoát trong mắt nàng, anh sẵn sang thú nhận nỗi đau anh đã gây ra đối với lòng tự tôn của nàng. “Anh mới mười tám và anh là thằng đại vô tâm.”
Nhưng đó là quá khứ. Đây là khoảnh khắc của hiện tại. Mà hiện tại thì chất chứa đầy khả năng. Cô không còn ngây thơ hồn nhiên nữa; cô đã là tâm điểm của dư luận thế giới. Một cô nàng hiện đại chắc hẳn đã ngả vào lòng vài thằng đàn ông trong những năm qua… một ý nghĩ mà anh thực lòng không muốn bị cuốn vào.
Môi cô hếch lên nét mỉa mai héo úa. “Có điều gì thay đổi sao anh.”
Anh nhoẻn cười. “Không. Vẫn là thằng khốn đại vô tâm.” Anh không thể ngăn mình thêm nữa – anh bước lại gần hơn, thân thể họ gần như chạm vào nhau, anh chạm tay vào má cô.
Cô lắc đầu. “Chúng ta không còn là trẻ con nữa. Đấy là chuyện của quá khứ rồi. Hãy cứ để quá khứ ngủ yên thì hơn.”
Nhưng Dane không muốn để yên, cho dù cái quá khứ đó có nằm đâu chăng nữa, bởi tâm trí anh đã ngừng thẩm thấu bất kỳ lý lẽ gì, từ ngữ hay ngôn từ phức tạp nào. Tất cả những gì hiện hữu trong anh là vẻ mặt mong manh mà anh bất thần nhận ra mình đang giữ yên giữa hai lòng bàn tay, đôi mắt màu ngọc lục bảo đã khép lại, mùi hương đầy mê đắm của loại nước hoa mà cô dùng, tay cô áp vào ngực anh, hơi thở nén khe khẽ khi anh nghiêng người chạm môi mình vào môi cô.
Anh cảm thấy như đang nếm hơi ấm mật ngọt, đôi tay anh luồn qua mái tóc mượt mà của cô rồi ngừng lại trên bờ vai nhẵn mịn để kéo cô lại gần hơn, để anh có thể đắm mình trong mùi hương trọn vẹn mê say khi môi cô he hé chờ anh.
Anh nhắm mắt khi thân thể cô như mềm ra, tan chảy về phía anh. Đầu ngón tay cô lấn bấn trên lớp vải áo anh. Những lời thủ thỉ dịu ngọt. Hơi thở gấp, nồng ấm lan trên má anh –
Đôi tay mịn đẩy mạnh ngực anh –
Tìm lại hơi thở, cô giật lùi, mắt ánh lên vẻ giận dữ và thận trọng. “Sao anh lại làm thế?” Giơ bàn tay lên chạm môi mình, cô quay đi chỗ khác.
Câu hỏi hay đấy. Hay đến hiểm hóc. Anh để ý mấy món tóc cô ôm lấy thái dương và lòa xòa trên cổ. “Có lẽ vì anh muốn thử xem cảm giác bây giờ có giống với những gì anh nhớ hay không.”
Cô xoay người lại, đôi mắt vẫn ánh lên đầy xúc cảm… khao khát hay giận dữ - anh không biết rõ bởi dư âm khoái cảm đã làm lu mờ sức nhìn của anh. Để định thần lại, anh bước tới bên bàn trang điểm, nhặt lấy một chai nước hoa rồi lại đặt nó xuống.
“Cuối cùng cảm giác thế nào rồi?” Cô nhắm mắt như thể đang hối tiếc vì đã hỏi, rồi lắc lắc đầu. Những lọn tóc mượt cuộn sóng trên bờ vai. “Anh đừng trả lời. Em không muốn nghe nữa.”
“Cũng có thể anh chỉ muốn hôn em vì những ngày xưa cũ.”
Anh hờ hững tựa người vào chiếc bàn trang điểm như thể huyết quản trong anh không tìm được đường thông, như thể chiếc quần bò của anh đã co rút mất phần đáy. “Ong chúa à, em đã đáp lại nụ hôn của anh.”
Không khí giữa hai người như được giãn ra trước điều bí mật vừa hé lộ, cô khe khẽ thở nhưng không hồi đáp.
“Và anh cảm nhận được. Anh nghĩ thế phải không?”
Cô thở dài. “Không phải đấy chỉ là phản ứng của một gã ngạo mạn điển hình chứ?”
“Anh không phải là một gã ngạo mạn điển hình sao?”
Cô nhìn anh, không cười, hay vẫn phảng phất nét cười nơi khóe môi cô nhỉ?
“Tốt rồi,” anh lên tiếng, coi đó như một biểu hiện đồng tình, rồi ngoác cười cầu hòa. “Coi như giờ chúng ta đã tranh biện xong rồi nhé, anh sẽ kiểm tra bên ngoài xem.”
Mariel giơ tay chặn lời anh. Ôi, không, cô không dễ dàng để anh chấm dứt giữa chừng như thế. “Anh Dane, chưa xong đâu. Sao giờ hai ta không cởi mở trao đổi hẳn hoi, rồi sau này sẽ không bao giờ phải xới lại chuyện cũ nữa?”
Nụ cười anh tắt dần. “Được rồi,” anh nói chậm rãi. “Sao đêm hôm đó em lại đến chỗ anh? Trong khi chúng ta vừa tạm biệt nhau ở nhà em.”
“Vì nụ hôn. Em nghĩ nụ hôn của anh hàm chứa ẩn ý gì đó. Nụ hôn đó là tất cả đối với em.” Tim cô đập rộn khi nhớ lại.
“Đấy chỉ là nụ hôn tạm biệt,” anh lẩm bẩm.
“Lúc đó em đã nghĩ – giờ em mới thấy mình thật ngu ngốc và ngây ngô – rằng em đã phải lòng anh. Và khi anh hôn em… bằng nụ hôn đó… em nghĩ…” Cô cố xua xua ký ức cũ. “Em đến tìm anh vì em muốn hỏi anh… để nói với anh rằng em sẽ trở lại… rằng chúng ta…”
Đêm hôm đó còn hiện hữu sáng rõ trong tâm trí cô. Sau nụ hôn đó, cô lái xe đến nhà anh. Cô nhận ra ánh đèn xe anh trong gara…
“Em nghe có tiếng động,” cô nói. “Em ngu ngốc quá nên mới nghĩ rằng anh bị thương. Thử hình dung xem em kinh sợ đến mức nào khi bắt gặp Isobel hờ hững ngồi trên nắp ca-pô xe anh, anh còn thì đang dạt dào cảm hứng như… Thế đấy.”
Cô nhớ chắc hẳn cô đã gây ra tiếng động nào đó, bởi cả hai người đều quay lại và nhìn thấy cô. Cô như bị thôi mien trong vài giây khổ sở, khi mắt cô lướt qua họ, tim cô như vỡ nát.
“Em ghét anh, Dane Huntington, em không muốn phải gặp lại anh thêm lần nào nữa!”
Cô không còn nhớ được bằng cách nào cô có thể lê bước ra chỗ náu ẩn trong xe – chỉ dai dẳng tiếng cười khúc khích của cô gái đó cùng câu giễu “Mariel tội nghiệp” còn găm lại trong tâm trí cô, và tiếng bước chân của Dane đuổi theo cô, tiếng anh gọi cô hãy chờ anh. Chờ ư?
Dane lắc đầu, cô biết anh cũng đang sống lại trong hồi ức. “Mariel, vấn đề là dù anh và em hết sức gần gũi nhau, dù anh hết lòng vì em, có một điều mà chúng ta chưa từng thẳng thắn đề cập là những cử chỉ thân mật gần gũi.”
“Hoặc vì chúng ta chưa từng nếm trải.” Cô nhìn anh không chút ngại ngần.
“Đáng lẽ chúng ta nên nói rõ cùng nhau. Như thế có khi lại tránh được những hiểu lầm đáng tiếc. Sau hôm đó anh đến tìm em để xin lỗi em nhưng em đã đi mất rồi. Thế nên bây giờ anh chính thức nói lời xin lỗi. Vì đã làm tổn thương em.”
Cô gật đầu. “Em nhận lời xin lỗi của anh. Nhưng anh chẳng việc gì phải xin lỗi cả. Giờ thì em hiểu ra rồi. Anh không nhìn em theo cách em vẫn nhìn anh.”
Có thể không hẳn thế. Cô nhận thấy bức thông điệp trong ánh mắt anh, có điều gì đó xao động trong cô. Cũng có lẽ có điều gì khác ngăn anh lại.
“Anh đã cố liên lạc với em vài lần,” anh nói. “Em đã không nhận cuộc gọi của anh. Em không biết rằng anh sang Paris vài năm sau đó. Anh có qua tìm em nhưng bà chủ nhà của em bảo anh là em đang cùng bạn trai đi nghỉ cuối tuần ở London.”
“Anh ấy không phải là bạn trai em; chỉ là một bạn học của em.”
“Bạn học, bạn trai – giờ cũng chẳng có ý nghĩa là mấy.” Anh cần không khí. “Để anh ra vườn xem sao.”
Phải mất trọn mười phút để bao quát toàn bộ khu vườn rộng lớn. Thực tế không cần nhiều thời gian đến vậy. Nhưng cả hai đều cần thêm chút ít khoảng lặng nữa.
Khi anh trở vào nhà từ căn bếp với những ô cửa sổ kính mờ, ánh sáng hắt ra qua cánh cửa liền kề khiến cho những đám cây sum xuê xanh mướt chuyển sang màu hổ phách và sắc mận chín.
Từ khuôn cửa kính anh nhìn thấy Mariel đang ngồi trên rìa hồ nước đắp nổi trong nhà, cạnh bức tượng thiếu nữ ôm bình rót dòng nước lóng lánh. Một chú bướm đêm bị ánh sáng đèn điện thu hút đang lượn lờ quanh đầu cô. Đôi cánh màu đỏ thắm cùng ánh đèn vàng vọt chiếu xuyên qua tán lá viền răng cưa của cây cọ cảnh, vươn lên múa lượn trên mặt nước và ánh lên trên gương mặt mà anh chẳng mấy thoải mái khi quan sát quá gần và quá riêng tư.
Cô cần theo đuổi giấc mơ của cô ở chân trời mới, anh hồi tưởng. Và cô đã thực sự thành công. Anh đã đúng khi không thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người thêm một bước đơn thuần nữa. Nếu chìm đắm trong tình yêu cùng anh thì cô sẽ chẳng gặt hái được điều gì ngoài nỗi buồn. Có thể cô đã chưa từng ra đi, anh không hề muốn mình gánh trách nhiệm nặng nề đó.
Hôn nhân chưa bao giờ nằm trong kế hoạch đời anh.
Anh nhìn kỹ cô thêm lần nữa. Cô đan tay đặt trên đùi, một lon bia đã mở nằm gọn giữa hai bàn tay cô. Dáng người cô rũ xuống, xới tung trí nhớ anh cũng khó lòng tìm được mẩu ký ức nào mà Mariel tự cho phép mình biểu lộ xúc cảm như thế ngay từ những năm đầu phổ thông. Có lẽ cô chẳng hề để tâm gấu váy mình hơi cao, để lộ làn da trắng mịn. Một lon thiếc đặt cạnh cô.
Anh coi đó như một lời mời.
Chương 3
Mariel nâng lon lên vành môi nhấm nháp vị đắng thân thuộc của bia Abssie trên mặt lưỡi. Một lượng quá nhiều cho quyết định tránh xa chất cồn của cô hồi đầu hôm. Rốt cuộc thì đêm nay nhất định phải viện đến thứ đồ uống này. Người cứng ngắc khi nghe tiếng bước chân của Dane trên sàn đá cẩm thạch, cô cố tỏ vẻ thoải mái tự nhiên. Chỉnh lại vai. Ngẩng cao cổ. Nắm hờ mấy ngón tay trên lon bia. Cô không hề muốn anh tóm được bất kỳ biểu hiện khác lạ nào ở cô do anh gây ra.
“Anh không nghĩ là em biết uống bia,” anh nói và hiện ra sau tán cây cảnh.
“Khi còn ở OZ…” cô ném cho anh lon còn lại. “Thêm lần nữa chúc anh nắm mới an lành.”
Anh tóm lấy bằng một tay, bật nắp lon, nhưng vẫn đứng cách vài bước. Cô có thêm thời gian ngắm toàn bộ chân dung anh. Và thực sự nhận thấy vẻ nam tính của anh. Anh luôn có thể hình chuẩn, nhưng không còn như thời mười tám in sâu trong trí nhớ cô. Giờ anh đã hai mươi tám tuổi, đang đứng ở tuổi đỉnh cao về ngoại hình. Khuôn mặt anh ánh xạ nét khắc nghiệt của nắng gió nước Úc, nhưng như thế chỉ càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn ở anh. Quai hàm cứng cáp hơn. Râu tóc lởm chởm hơn. Đôi mắt anh nhìn thấy và thấu hiểu nhiều hơn.
Cô xua đi nỗi bất an run rẩy dọc sống lưng và quan sát kỹ hơn. Bên dưới lần áo sơ mi của anh là những múi cơ chắc khỏe. Cô biết điều này bởi khi cô đẩy anh ra, người anh cứng như thép.
Dáng người mẫu? Không, ở anh thiếu đi vẻ uyển chuyển, anh không theo quy cách thông thường, mái tóc anh quá cẩu thả. Cáu kỉnh, cô tống thêm một ngụm bia đầy xuống cổ họng. Anh giống tuýp người hùng phản diện hơn.
Không phải người dành cho cô
“Em có dự định gì trong thời gian ở đây chưa?”
Anh hỏi khi ngồi xuống cạnh cô. Anh cũng ngồi bên rìa hồ nước hình tròn, hầu như không chạm vào người cô. Nhưng cô có thể cảm nhận nhịp tim anh từ khoảng cách ngắn ngủi. Làn da cô nhoi nhói khi nhận ra chỉ cần một trong hai người xê xích lấy một mi-li-mét là cô đã có thể cảm nhận long trên da tay anh chạm vào da cô.
Vẫn giữ tư thế bất động toàn thân, cô lên tiếng, “Ngay lúc này đây thì em không nghĩ gì khác ngoài việc bám lấy chiếc sofa trong vài ngày – sau khi em đã “tái hòa nhập” với chiếc giường quen thuộc.
Trong khoẳng lặng tiếp sau đó, cô biết anh đang liên tưởng đến hình ảnh mà cô vô tình gợi ra. Khỉ thật!
Anh hắng giọng và buông tiếng vào khoẳng lặng lưng chừng, “Vậy là em ở lại cũng khá lâu, phải không?”
“Vâng.” Cô không còn lựa chọn nào khác. Cô đã không kể cho anh nghe về điều đó. Có thể anh vẫn là Dane, nhưng anh là đàn ông… Thất bại ở Paris như mới hôm qua, đột nhiên nó khiến cô lạnh sống xương. Cơ vai cô căng lên và co lại.
“Mariel.”
Cô quay sang phía tay anh đặt trên vai mình, sẵn sàng lẩn đi. Hoặc chống trả. Hoặc mê đắm làn môi bên môi anh. Suỵt!
“Đứng từ chỗ này anh vẫn có thể cảm nhận nỗi căng thẳng của em.” Anh đặt lon bia sang bên và với tay tóm lấy chiếc dây buộc tóc của cô. “Vì Chúa, em hãy thả lỏng đi nào.”
Nàng hít vào một hơi dài. “Anh có ý gì?”
“Lúc ở OZ…” Anh chọn kiểu giải thích khác. “Lúc nào anh cũng thích nhìn em xõa tóc,” giọng anh thì thầm. “Như thế trông em thoải mái hơn.”
“Thoải mái…?” Nội tâm cô đang phân tán. Như bị thôi mien, cô nhìn anh, mắt anh tập trung vào nhiệm vụ anh vẫn đang theo sát là lấy nốt dây buộc tóc khỏi đầu cô.
“Ừ…” Những ngón tay anh đan vào tóc cô, cô quay về phía anh trong khi anh tháo dây buộc tóc, những món tóc xổ ra trên vai cô, phóng thích cả mối ưu tư trong lòng cô, mơn trớn da mặt cô…
Phải rồi… Cô quên đi tất cả nỗi căng thẳng và thân thể rã rời. Chỉ những muốn thư thái theo anh đến những chốn tận cùng của thế giới. Không ai có được đôi tay như Dane. Không ai có được mùi như mùi cơ thể Dane. Hòa thêm mùi xà bông hút hồn và mùi hương nam tính đầy quyến rũ của anh.
Anh có cảm giác như đang ở nhà, hơi ấm cơ thể anh sưởi một bên người cô, cạnh bên họ dòng nước rỉ rả trên mặt đá nhẵn thín, bầu không khí chất nặng hương của đất và cỏ cây.
Nếu giờ cô tựa người hôn anh lần nữa thì sao nhỉ? Anh đã đúng: Cảm giác tuyệt đến điên rồ. Cô sẽ ngắm nghía đôi mắt xám của anh chuyển màu khói ảo. Cô sẽ để lưỡi mình do thám lưỡi anh, ấm nóng và khiêu khích, như thỏi sô-cô-la thấm đẫm vị rượu rum…
Và cô sẽ là người kết thúc trước, ý nghĩ đen tối lướt qua đầu cô. Ngay khi môi anh đáp lại lời mời gọi của nàng. Thời điểm để trả đũa anh.
Có cần moi móc chuyện từ thời xa lắc xa lơ không nhỉ?
Đôi tay anh rời khỏi cô. Có lẽ một bên khóe miệng anh nháy lên nét cười, có lẽ mắt anh ánh lên vẻ anh đã đi trước em một bước. Mà cũng có thể đấy chỉ đơn thuần là sự hoài nghi được che giấu đậy điệm của một anh chàng đã quen với đủ loại mánh khóe và kiểu cách của phụ nữ. Cô chẳng thể biết chắc bởi chính cô vẫn đang hoang mang tìm lối thoát khỏi giấc mộng ảo này.
“Em ngủ ngon nhé, Ong Chúa.” Anh vươn người đứng dậy, mắt cô thoáng liếc phần trước quần anh hơi phồng lên. “Anh sẽ khóa cửa cho em. Chúc em có những giấc mơ đẹp.”
Rồi anh đi.
Anh đã làm việc đáng làm, Mariel nhủ thầm rồi đổ phần bia còn lại hòa cùng dòng nước. Nếu anh lần lữa chỉ một giây nữa thôi cũng đã là quá muộn.
Những giấc mơ tuyệt vời ư? Hàng giờ đồng hồ tiếp theo Mariel nằm trên giường của cô, mắt chăm chăm nhìn mảng trần nhà quen thuộc. Bầu không khí ban đêm phả những làn hơi lạnh toát lên thân thể cô không quần không áo, trêu đùa đôi nhũ hoa và làm những sợi lông tay cô dựng đứng cả lên. Ngọn gió lùa qua ô cửa sổ mang hơi nóng khó chịu của phương bắc.
Chính những luồng hơi từ điều hòa khiến cô run rẩy.
Ga giường bằng vải lanh bị vần vò dưới đôi chân bồn chồn của cô khi cô trăn trở mãi không yên. Đôi môi cô râm ran nhớ khoảnh khắc gặp đôi môi Dane; cô vẫn có thể ngửi thấy mùi cơ thể anh trong căn phòng này.
Cô cau mày với bóng tối xung quanh. Cho dù cô đã cố công xua đuổi ký ức về đêm nay ra khỏi tâm trí nhưng những hình ảnh bướng bỉnh – đúng hơn là một hình ảnh bướng bỉnh – cứ nhất định tỏ thái độ bất hợp tác.
Cô đã khép hờ mắt với hình ảnh của Dane khi Justin hôn cô, tự lừa phỉnh mình Justin chính là Dane. Cô cố cưỡng lại ánh nhìn quá đỗi thân thuộc và dịu dàng của anh.
Ôi chao, còn những khoảnh khắc mắt anh nhìn cô như thiêu như đốt, cô tự hỏi không biết cách nào mà làn da cô thoát khỏi phồng rộp.
Mối liên hệ đó giữa anh và cô vẫn hiện diện, như bóng ma của những dịp Giáng Sinh đã đi qua. Cô cứ đinh ninh mình đã vượt qua nó; thậm chí cô đã dẹp nó lại sau lưng để bắt đầu mối quan hệ với Luc, nhưng hình như cô đã tự lừa mị mình những năm qua?
Đêm đó cô đã giải bày với Dane, bạn thân nhất của cô, tìm nguồn an ủi và động viên nơi anh trước chuyến đi xa đơn độc đầu tiên trong đời. Anh lên lầu giúp cô đóng lại cái va ly chật cứng. Và rồi trong trạng thái kích động và dư thừa năng lượng, cô quyết định sắp xếp lại đồ đạc phòng mình…
Họ chuyển chỗ cái bàn trang điểm xoàng xĩnh mà cô đã mua ở một quầy hàng tỉnh lẻ theo phong cách Pháp, đặt lại tủ đựng chăn màn, rồi cô buông mình lên giường.
Cô ngước nhìn trần, kể cho anh nghe mình sẽ sơn trần màu chàm, như màu bầu trời đêm. Rồi cô sẽ vẻ lên đó những ngôi sao vàng dịu và treo một vầng trăng khuyết phía trên chiếc gương. Nếu như cô ở lại. Anh lặng lẽ ngắm cô, nhưng trái tim sôi nổi của cô chắc rằng…
Cô đã nắm lấy tay anh, kéo anh xuống giường để cả cô cùng anh đều cùng ngước nhìn lên và chia sẻ giấc mơ màu hồng của cô. Rồi, theo thói thường của con gái, cô không thể ngăn nổi những giọt nước mắt đã kìm nén suốt cả ngày.
Phải, cô muốn đi học ở nước ngoài. Cô cũng muốn công thành danh toại. nhưng rồi cũng sẽ đến lúc cô trở về. Bởi có người đủ sức buộc cô phải trở về, Dane.
***************
Cô vẫn chưa nói với anh điều này.
Cô nghĩ cô đã yêu … Và rồi họ trải qua nụ hôn buốt nhói và mộng mị cùng nhau…
Cô giũ giũ những ký ức đó. Cô đã bỏ qua chúng. Bỏ qua anh. Nỗi đau thuở học trò vẫn là vết thương nhức nhối nhất. In dấu sâu đậm nhất.
Vài năm sau cô tự cho phép mình ngã vào vòng tay một người đàn ông khác. Mơ tưởng hão huyền bởi những lời anh ta hứa hẹn sẽ giúp cô trở nên nổi tiếng. Tự an ủi mình rắng anh ta có ngoại hình, vẻ cuốn hút và quyến rũ u châu. Cô đã nghĩ rằng tim cô đã yêu trở lại.
Chỉ để minh chứng một điều cô không thể tin tưởng trái tim mình. Từ giờ trở đi cô chỉ nên quyết định bằng lý trí, khóa chặt mọi nẻo bộc lộ của xúc cảm.
Cô thở dài giữa bóng tối. Dane cũng đã thay đổi rồi. Anh trở nên xa cách hơn, dễ hoài nghi hơn. Hấp dẫn hơn. Cũng giống cô, không còn là cô nàng thiếu nữ mơ mộng những vì sao, không còn là cô nàng dệt những ước mơ viễn vông giữa đêm trăng và nụ hôn tạm biệt.
***
Dane trở mình và tóm lấy ống nghe bên giường, đồng thời liếc nhìn giờ hiển thị trên màn hình điện thoại. Bảy giờ sáng.
“Chào buổi sáng, anh Huntington.” Giọng đàn ông hồ hởi vang lên chào anh. Anh chống tay đầy mình dậy. “Ai đấy, thế quái nào mà anh có số của tôi?”
“Tôi là Bronson; Tôi là phóng viên báo…”
“Tôi đếch quan tâm anh…”
“Có đúng tối qua anh và quý cô Davenport đã hàn gắn quan hệ không? Anh có suy xét về danh hiệu Anh chàng của năm?”
Cái khỉ…? Anh giật bắn người, chân đu đưa bên mép giường. “Tôi không muốn bàn đến.” Anh giập phắt máy trên giá đỡ ống nghe.
Vậy ra bọn họ chẳng để phí chút thời giờ nào mà không xới tung quá khứ lên? Hai tay ôm lấy đầu tóc bù xù, anh nhìn ghé qua cửa sổ tầng hai. Bức tường bảo vệ cao ngất quanh ngôi nhà khu Bắc Adelaide của anh kìm chân mọi kẻ xâm nhập.
Mariel. Cô ấy đơn độc ngoài kia ở căn nhà bố mẹ cô.
Chết tiệt. Anh cần đến chỗ cô, càng sớm càng tốt.
Mariel không đáng bị lôi kéo vào thế giới trò hề của anh do giới truyền thông tạo nên kể từ khi anh được vinh danh Chàng trai của năm. Bụng bảo dạ, anh biết ngay lúc này đây cô đang phải đối mặt với những áp lực nặng nề. Vì chưa có được số di động của cô, anh bấm số điện thoại nhà Davenport và lập tức được nối máy với hộp trả lời tự động. Nhanh như chớp, anh dập máy rồi lao vào phòng tắm.
Đặt vòi hoa sen ở mức nước vừa phải, anh để dòng nước ấm xối liên hồi lên làn da mình trong khi nguyền rủa cái ngày anh nghe theo Justin, tham dự vào mớ điên cuồng chẳng mấy chốc trở thành một cirque des femmes1.
Các nhóm fan tuổi teen ủng hộ Chàng trai của năm coi anh như một ngôi sao nhạc rock hơn là một doanh nhân thành đạt hay người bảo trợ của quỹ từ thiện. Các cô nàng đọc tạp chí gửi thư điện tử đến anh, bày kế đón lõng ở gần văn phòng anh hay trong siêu thị. Thậm chí anh đã phải từ bỏ đường chạy quen thuộc dọc dòng sông Torrens.
Anh đã chán ngán hàng đoàn phụ nữ tính toán đủ trò nhằm bước chân vào cuộc sống của anh trong mấy tháng vừa qua, nhưng anh vẫn sẽ là Chàng trai của năm trong sáu tháng tới, trừ khi anh tuyên bố gắn bó với một phụ nữ, mà điều này thì sẽ không bao giờ xảy ra.
Chỉ trừ khi… Những ý nghĩ lại quay về với Mariel khi anh thoa xà phòng lên tóc. Không nhất thiết phải tuyên bố chính thức… Chỉ cần hò hẹn thường xuyên cũng đủ sức đánh bay sức ép dư luận rồi. Một phụ nữ nổi bật bên cạnh anh. Mariel lại đã quen tiếp xúc với cánh nhà báo. Cô có phong cách, thanh lịch, lại thông minh. Có thể anh và cô sẽ cùng nhau thỏa thuận đôi điều…
Nhưng dù bất cứ lý do nào, liệu thực lòng anh có muốn dàn xếp với người phụ nữ mà chưa lần nào trong đời anh có thể chế ngự cảm xúc trước cô? Anh xả sạch tóc mình rồi với tay lấy chiếc khăn tắm. Dẫu sao thì vẫn còn một điểm an ủi. Cô sẽ không bao giờ chịu đồng ý.
__________________________________________
Chú Thích:
1. Cirque des femmes: Trò hề của phụ nữ