Trên đường về, không ai nói câu nào. Sự im lặng kéo dài mãi đến khi Du Dao ngồi xuống sofa, Giang Trọng Lâm bưng hai cốc nước nóng tới.
Hai người ngồi đối diện nhau, Du Dao khoanh tay dán mắt vào bụng mình, Giang Trọng Lâm nhìn hơi nước lượn lờ trên miệng cốc.
Cuối cùng, Giang Trọng Lâm mở lời trước: “Mình nói chuyện chút đi.” Anh buông tiếng thở dài nặng nề, ánh mắt lại nhẹ bẫng, chừng như không biết đặt vào đâu, sau mới hướng về phía cô, hỏi: “Em có muốn đứa bé này không?”
Du Dao không rời mắt khỏi bụng mình, đáp gãy gọn: “Có.”
Giang Trọng Lâm nhìn theo cô, chìm trong một thoáng thất thần. Anh siết chặt đôi tay đang giao nhau, cất giọng bình tĩnh: “Anh hy vọng em có thể suy nghĩ kĩ hơn.”
Nghe anh nói thế, Du Dao ngẩng phắt lên: “Suy nghĩ? Suy nghĩ gì? Ý anh là anh không muốn con ư?”
Giang Trọng Lâm không né tránh ánh mắt cô: “Anh biết có lẽ em sẽ không vui khi nghe anh nói vậy, nhưng anh vẫn mong em có thể suy nghĩ thêm vài ngày. Đứa bé… sẽ khiến cuộc sống sau này của em vất vả hơn nhiều lắm.”
Du Dao lặng thinh.
“Du Dao.” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, vẻ mặt bình tĩnh, “Anh đã già rồi, đã là một gốc cây sắp mục, chẳng biết còn có thể nán lại trên đời được bao lâu nữa.”
“Tiếc nuối lớn nhất đời anh chính là em. Nay em về rồi, anh không còn lưu luyến gì nữa. Anh từng đắn đo không biết có nên ly hôn với em không, nhưng anh không nói, vì anh biết em sẽ không đồng ý. Anh chẳng còn sống được mấy năm, anh đi rồi, em vẫn còn trẻ, vẫn có thể có cuộc sống mới. Nếu giữ đứa bé lại thì em sẽ rất vất vả, anh không thể chăm sóc hai mẹ con được lâu, cũng không thể nhìn con trưởng thành. Anh rất vui khi em có thể chấp nhận anh, nhưng anh biết em làm thế chỉ vì em còn trẻ. Người trẻ thường tràn đầy nhiệt huyết, thường kích động bởi cảm xúc nhất thời, mà những quyết định ngay lúc đó thường sẽ kết thúc trong hối hận…”
Ngực Du Dao phập phồng. Cô bỗng nhấc cái gối bên cạnh, ném thẳng vào Giang Trọng Lâm hòng ngắt lời anh, đánh bay cả kính của anh xuống dất.
Giang Trọng Lâm mở mắt ra. Anh không nhặt kính, cũng không di chuyển.
“Cái gì cũng là vì tốt cho em, vì nghĩ cho em, anh thấy mình vĩ đại lắm đúng không, mình hiến dâng, mình hy sinh mình lặng lẽ trả giá cảm động lắm có đúng không?” Du Dao nhếch môi, lửa giận bùng lên, nỗi đắng chát ngập tràn con tim khiến cô vừa đau đớn vừa nóng ruột, không biết làm sao để giải tỏa.
“Anh cảm thấy mình già rồi không xứng với em, sợ em hối hận nên ngày nào cũng cư xử như cha chú của em, không dám chạm vào em, không dám thích em, em nhìn mà thấy mệt thay anh. Già thì sao, già thì không được quyền yêu đương như người trẻ hả?”
“Phải, anh lớn hơn em rất nhiều tuổi, cũng trải qua nhiều chuyện hơn em, vậy nên bây giờ anh ngồi đây dạy em phải trái hả, anh có biết em ghét nhất người như vậy không? Bằng đâu mà anh cảm thấy lớn hơn em thì có thể chỉ đúng chỉ sai cho em? Dù em có sai đi chăng nữa thì cũng là do em tự chọn, anh dựa vào cái quái gì mà bắt em phải nghe anh? Tự cho là tốt với người khác là bệnh chung của mấy người lớn tuổi hả?”
Du Dao nỗ lực kiềm chế những lời độc ác không nên nói, nhưng dẫu có cố thế nào cũng không nhịn được, nói một mạch xong lại cắn răng, gắng nuốt mấy lời dễ gây tổn thương hơn xuống.
Kính của Giang Trọng Lâm đã rơi mất, không biết anh có thể nhìn rõ ánh mắt cô không. Anh không nhúc nhích, vẫn ngay ngắn ngồi đó, vì không còn kính nên ánh nước trong mắt hết sức rõ ràng.
Giang Trọng Lâm chậm rãi chớp chớp mắt, nhưng bất kể Du Dao có phẫn nộ cỡ nào, anh vẫn không thay đổi ý kiến trước đó, giọng vẫn vững vàng như cũ: “Nuôi dạy một đứa trẻ không phải chuyện đơn giản. Đây cũng là trách nhiệm của anh, mà anh lại không thể phụ trách đến cùng, trách nhiệm đáng nhẽ thuộc về anh cuối cùng lại đè lên vai em, những thứ anh có thể cho em rất ít. Về sau đứa bé này có thể sẽ khiến em mất tự do, mất rất nhiều cơ hội cũng như quyền được chọn một cuộc sống mới, em chọn con đồng nghĩa với việc chọn hy sinh, anh hy vọng em sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
“Về phần anh… Du Dao, em đã thấy người già trông thế nào chưa? Thần trí không còn bình thường, cũng không thể nói chuyện hay đi lại giống anh bây giờ. Khi tuổi đã cao, họ sẽ không còn sức đi đứng, không thể tự ăn cơm, thậm chí đầu óc mơ hồ. Chăm sóc người già, đặc biệt là khi em có cảm tình với cụ già đó, phần cảm tình này sẽ ngày một bị hao mòn, thời gian càng dài em sẽ càng cảm thấy phiền chán, cho dù em thương người đó, nhưng những thứ đã và đang mục nát sẽ chỉ khiến em vừa chán ghét vừa sợ hãi mà thôi.”
“Anh đã quyết định sẽ khiến em chịu đựng một ông lão luống tuổi, làm sao có thể để em phải chịu thêm một đứa trẻ ngây ngốc khó nuôi nữa. Quá vất vả, mất đi tất cả mọi thứ quen thuộc trong một đêm đã đủ khổ sở rồi, không có gì sai khi theo đuổi một cuộc sống tự do thoải mái cả, em không cần phải có gánh nặng tâm lý.”
Du Dao thấy lòng mình đau không tả nổi, chẳng rõ rốt cuộc là đau vì điều gì.
Cô cố nén nước mắt, đi tới trước mặt Giang Trọng Lâm, kéo tay anh đặt lên bụng mình, “Được, vậy anh nói cho em biết, anh có muốn con không?”
Tay Giang Trọng Lâm run lên, anh không nói nên lời, dường như vừa rồi đã nói hết những gì mình có thể nói. Chỉ biết vội lắc đầu, rồi lại nhẹ chậm lặp lại động tác đó.
Có lẽ mỗi đôi vợ chồng khi quyết định kết hôn và nắm tay đối phương đi đến hết quãng đời còn lại đều đã từng tưởng tượng qua con của cả hai sau này.
Giang Trọng Lâm không những từng tưởng tượng mà còn nghĩ tới rất nhiều lần. Trước kia mỗi lần làm xong chuyện kia với Du Dao, anh đều thích ôm cô rồi sờ sờ bụng. Tuy Du Dao sợ nhột, cũng không thích anh sờ bụng mình, lần nào cũng đánh văng tay anh, nhưng anh vẫn kìm lòng không đặng muốn chạm vào cô.
“Em thích con trai hay con gái?” Anh ngày đó ôm cô vợ lớn hơn mình ba tuổi, lòng đầy tha thiết cẩn thận hỏi. Du Dao luôn thuận miệng đáp: “Sinh cái đếch gì, không sinh, sinh con phiền phức lắm.”
Cô ngồi dậy lên án anh, “Đồng chí Tiểu Giang có biết mang thai vất vả cỡ nào không? Có biết lúc sinh con đau cỡ nào không? Anh có thấy tin tức lần trước không, chồng của một sản phụ đang lâm bồn rề rà không chịu ký tên cho mổ, khiến cô ấy đau đến nhảy lầu! Còn có một bác gái cứ khăng khăng phải sinh đứa thứ hai, cuối cùng chết vì mất máu quá nhiều!”
Anh vội nói: “Anh chắc chắn sẽ ký tên ngay lập tức, em là quan trọng nhất mà, với cả bố mẹ anh còn thích em hơn đứa con trai là anh, cũng sẽ không bắt em phải sinh đứa thứ hai đâu, hay là… Mình chỉ sinh một đứa thôi nhé?”
Du Dao đá anh một phát bay ra ngoài, “Không sinh là không sinh, em cảnh cáo anh, không được làm nũng nữa, còn tái phạm em sẽ cho thận anh hỏng luôn đó.”
Anh hơi tủi thân, lén nhìn cô, “Nhưng mà anh rất muốn có một đứa con gái.”
Lúc này Du Dao lại có chuyện để nói, “Em cũng chẳng dám sinh con gái. Anh xem tin tức kìa, bị bạn trai cũ đâm mười hai nhát mất mạng, bị chồng chặt thành mấy khúc giấu ở nhà mấy tháng vẫn chưa ai phát hiện, bị tài xế taxi hiếp rồi giết, anh không sợ con gái anh lớn lên sẽ gặp phải những chuyện như vậy hả?”
Sau đó Giang Trọng Lâm sợ thật, rõ ràng con gái còn chưa thấy bóng dáng đâu, anh đã không kiềm lòng tưởng tượng đủ loại chuyện đáng sợ mà con gái đáng yêu của mình sẽ gặp phải, tự mình làm mình khiếp vía, đắm chìm trong trong suy nghĩ, thậm chí đã nghĩ tới chuyện nếu nhỡ có sinh con gái thật thì có nên đưa con đi tập chút võ vẽ không, để yên tâm được phần nào thì tốt nhất là có thể tay không xử đẹp ba tên đàn ông cao to.
Nhưng nghĩ ngợi vài ngày, cuối cùng anh vẫn cảm thấy quá nguy hiểm, làm xong chuyện liền ôm Du Dao thương lượng, “Thôi vẫn nên sinh con trai vậy! Chúng ta sẽ dạy dỗ con thật tốt để con trở thành người biết tôn trọng phái nữ, trên đời này bớt một kẻ xấu là đã giúp con gái người khác thêm một phần an toàn rồi, nếu là thế thì sau này nói không chừng con trai chúng mình sẽ có thể yên tâm sinh con gái.”
Du Dao bị anh chọc cười, nhưng vẫn đẩy tay anh ra, kiên quyết nói: “Em không đẻ đâu.”
Giang Trọng Lâm không còn cách nào, con lớn lên trong bụng Du Dao, cô đã nói không muốn, thế thì chắc chắn phải từ bỏ. Anh chỉ có thể ấm ức đồng ý, “Ừ, thế thì không đẻ.” Thật ra trong lòng rất thất vọng, thâm tâm anh vẫn luôn mong có một cô con gái nhỏ nhắn đáng yêu ở cạnh anh và Du Dao, gọi hai người là bố mẹ, khiến mối liên hệ giữa họ càng thêm chặt chẽ.
Sau khi Du Dao mất tích, anh cứ nghĩ nguyện vọng này sẽ vĩnh viễn không thể thành hiện thực.
Lúc biết Du Dao mang thai, có một khoảnh khắc, Giang Trọng Lâm cảm thấy rất vui vẻ, anh tưởng tượng đứa bé trông sẽ rất giống Du Dao hồi nhỏ, đó là dáng vẻ mà anh chưa từng được thấy. Ngay sau đó, anh gạt suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
Vẫn nên từ bỏ thôi, anh tự nói với mình, cũng là nói với Du Dao.
“Em muốn giữ con!” Nhưng cô lại nắm lấy tay anh, một mực kiên định nói.
“Em muốn đẻ đứa bé này, anh có nghe không?”
Du Dao siết chặt tay anh, trừng mắt nhìn anh chăm chú: “Con đã theo em vượt qua bốn mươi năm, đây chính là kỳ tích, em sẽ sinh con ra, anh phải chứng kiến con chào đời, phải nhìn con trưởng thành, phải sống lâu hơn nữa.”
“Em muốn anh bầu bạn với em lâu hơn… Chúng ta chỉ mới ở bên nhau hai năm, kết hôn được một năm, thật sự quá ngắn ngủi…”
Những giọt lệ nóng hổi rơi trên tay Giang Trọng Lâm. Du Dao ngồi dưới đất, ôm tay anh che mặt mình.
Giang Trọng Lâm cảm giác được cái ẩm ướt nơi lòng bàn tay, có nước mắt tràn ra từ kẽ tay anh. Anh nhìn bức ảnh kiểm tra trên bàn, bóng mờ nằm chính giữa là đứa con vẫn chưa thành hình của hai người, là đứa con đã tới muộn lâu thật lâu.
Lòng anh khổ sở, song Du Dao dường như còn khổ sở hơn anh.
“Anh phải ở cùng bọn em lâu hơn một chút, phải đợi đến lúc con đã khôn lớn, đã nhớ được anh rồi mới được rời đi, biết chưa?”
“Anh biết chưa hả!?” Giọng cô nghẹn ngào.
Cuối cùng, Giang Trọng Lâm vẫn vươn tay ôm lấy vợ, tựa trán vào vai cô. Anh không nói nên lời, không thể nói “Được”, cũng không thể nói “Không”.
Nhưng Du Dao lại cực kì cố chấp, không nghe được câu trả lời thì không ngừng hỏi: “Anh có đồng ý với em không?”
“Giang Trọng Lâm, anh nói đi, anh có đồng ý với em không?”
“Anh có đồng ý không?”
Cô bắt đầu thở gấp, giọng điệu ẩn chứa sự tức giận, và một chút… sợ hãi.
Lòng Giang Trọng Lâm ngập tràn chua xót. Anh nghiêng đầu, hít một hơi thật sâu, sau cùng vuốt tóc Du Dao, cất giọng run run: “Anh xin lỗi. Mình giữ con lại, giữ con lại em nhé.”
Du Dao bủn rủn đẩy anh ra, nhìn anh vừa khóc vừa mắng, “Đồ chết tiệt, chỉ biết cậy tuổi lớn làm em không dám đánh thôi!”
Giang Trọng Lâm nghĩ, nhưng dù em không đánh anh, cuối cùng anh vẫn phải thỏa hiệp đấy thôi.
“Anh nhớ trước đây em đâu thích khóc.” Giang Trọng Lâm lau nước mắt cho cô.
Em rất ít khi khóc vì chính mình, mỗi lần khóc chỉ toàn khóc vì anh. Du Dao thầm nghĩ vậy, cầm tay ông cụ lên ngoạm một miếng.
Phù Hoa có lời:
Dường như tôi thấy quá trình nụ cười của mọi người từ từ biến mất.
Thật ra với tính cách của anh già, những chuyện như sau khi mình chết Du Dao còn có cuộc sống mới này nọ, dù trong lòng ảnh có nghĩ gì thì cũng sẽ không nói ra miệng. Nhưng bây giờ đang gặp phải cú sốc lớn nên ảnh rất hoảng, tâm trạng không yên, thoạt nhìn bình tĩnh nhưng lúc nói vẫn không lựa lời nổi, đấy mọi người xem, ăn đòn rồi kìa!