Người Tốt Kẻ Xấu

Trời đột nhiên đổ cơn mưa, Phương Y đi theo Chu Lạc Sâm.

Chu Lạc Sâm đem túi công văn đưa cho Phương Y, cô nghi hoặc tiếp nhận, sau đó cô nhìn thấy anh cấp tốc cởi áo vest, choàng vai cô, dường như nước mưa cũng làm ướt áo sơmi anh.

Anh nắm lấy tay cô, đầu ngón tay đặc biệt giao nhau.

Hai người cùng nhau chạy vào chung cư. Mưa rất to, chỉ cần trễ một bước là bọn họ đã ướt như chuột lột rồi.

“Dự báo thời tiết không nói là hôm nay có mưa, đột nhiên trời đổ mưa thế này...” Phương Y nói một câu, thu hút ý tầm nhìn của Chu Lạc Sâm.

Cô nhìn biểu cảm trên gương mặt anh thay đổi, không khỏi hỏi: “Sao vậy?”

Anh nói: “Có lẽ ông trời không muốn em đi.”

Câu nói không đầu không đuôi, sau một lúc lâu cô mới hiểu ra.

Chờ anh xoay người đi vào thang máy, cô mới bừng tỉnh đại ngộ.

Cô đi theo anh đến thang máy, hai người không ai nói chuyện. Áo khoác của anh khoác trên vai cô, túi công văn của anh cô cầm trong tay, trên người ướt không ít. Cô nhìn thấy anh lấy khăn tay ra, cuối cùng anh giúp cô lau nước mưa.

“Em nghĩ mình nên từ chức.”

Anh dừng tay một chút, bất động hỏi: “Tại sao?”

“Không phải vì anh.” Phương Y phủ nhận nguyên nhân, tiếp lấy khăn tay nhẹ nhàng lau lau thái dương: “Trong khoảng thời gian anh đi công tác, luật sư Hình thường hay gọi em đến phòng làm việc của anh ta ăn trưa, em cự tuyệt rất nhiều lần, nhưng dù sao anh ấy cũng là cấp trên. Bây giờ lời đồn không ít, em trái lo phải nghĩ, quyết định từ chức vẫn tốt hơn ạ.”

Cô chủ động giải thích, vấn đề anh khúc mắc đã được gỡ rối, anh nắm tay cô đi vào thang máy, không nhìn trong thang máy có những ai, dịu dàng nói: “Chuyện này cứ giao cho anh, em không cần phải từ chức, công việc này rất thích hợp với em.”

Phương Y hơi do dự: “Nếu anh đi tìm luật sư Hình đàm phán, khẳng định sẽ có chuyện.....”

Chu Lạc Sâm thả lỏng cà vạt: “Đừng lo lắng, ít nhất sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

“......” Thật sao, người trong luôn ẩn nhẫn nhất đúng là anh rồi.

Thang máy di chuyển đến nơi, Phương Y thu hồi tầm mắt bước vào căn hộ, tâm tình hết sức phức tạp.

Chu Lạc Sâm đem túi công văn và áo vest ném sang một bên, nói: “Anh đi thay quần áo, phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn, giúp anh làm bữa tối.”

Phương Y ngẩn người: “Không phải anh mới đi ăn về sao?”

Chu Lạc Sâm cũng không quay đầu: “Cùng Ngôn Tố ăn cơm cậu ấy lại hay nhắc tới chuyện của em và Hình Tứ, em cảm thấy anh nuốt trôi không?”

Phương Y cắn cắn môi, từ áo khoác lấy ra cộng thun, đem tóc dài buộc thành đuôi ngựa, nhận lệnh đi vào phòng bếp.

Đây là lần đầu tiên cô có cơ hội xuống bếp nấu ăn cho anh, trong nhà gọn gàng ngăn nắp, nguyên liệu nấu ăn cũng rất tươi mới, có thể thấy, hẳn là anh có người giúp việc theo giờ, mỗi ngày đều cố định thời gian đến quét dọn.

Phương Y ngâm gạo dự tính nấu cháo, đồng thời rửa rau, nghiêm cẩn chuẩn bị cơm tối.

Chu Lạc Sâm thay xong quần áo xong liền đi xuống lầu, mùi thơm từ phòng bếp bay ra khắp nơi.


Nhìn cô mặc tạp dề xào rau lưu loát, bỗng nhiên anh cảm thấy đói bụng rồi.

Phương Y thoáng nhìn Chu Lạc Sâm đứng ở cửa, hoảng tới mức lùi về phía sau một bước: “Anh đứng đó mà không lên tiếng thật đáng sợ!”

Nếu lúc này trong tay cô cái muôi, dám chứng cô đã ném vào người anh, anh khôn khéo đi ra ngoài.

Phương Y thở hắt, quay lại tiếp tục xào rau.

Chờ cơm dọn lên, Chu Lạc Sâm đang đứng nhìn mưa ngoài cửa sổ. Nước mưa từ cửa kính chảy xuống, không biết mệt mỏi. Nhớ lại hai mươi mấy ngày trước ở Cảnh Dương, trong lòng anh lại dâng lên phiền muộn. Vừa đúng lúc này di động vang lên, anh nhìn thoáng qua liền trực tiếp tắt máy.

Người gọi tới là bố của anh, bây giờ anh không có tâm tình nghe điện thoại, lỡ như sau cuộc gọi này anh mất nhã hứng thì sao.

Phương Y bưng một mâm rau xanh đặt trên bàn, phát hiện Chu Lạc Sâm đã ngồi ngay ngắn chờ đợi.

“Đều là món chay?” Anh hỏi.

Cô nói: “Đúng vậy, không phải anh chỉ ăn chay sao?” Nói xong, cô múc cháo đưa qua.

Chu Lạc Sâm nhận lấy chén cháo, sau đó đứng dậy nói: “Để anh, cẩn thận kẻo nóng.”

Phương Y cũng không cự tuyệt, đem thìa và chén đưa qua cho anh, ngồi xuống đối diện.

“Tay nghề nấu ăn của em không giỏi, anh đừng chê nhé.” Phương Y lịch sự nói.

Mặc dù là đồ chay nhưng màu sắc và hương vị rất hấp dẫn, anh vốn là người không mê ăn uống, nhìn thấy những món này đã không còn nhịn được nữa.

Chu Lạc Sâm ăn rất chậm chạp, anh hào hứng khiến cho cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cơm nước xong xuôi, Phương Y vẫn chưa vội vã dọn dẹp, ngược lại mở tay ra nói: “Lạc Sâm, chúng ta cần nói chuyện.”

Anh đương nhiên biết cô muốn nói gì, thẳng thắn: “Nếu em nhất định phải công khai, anh có thể đồng ý với em.”

Phương Y giật mình lắc đầu: “Không phải đâu ạ, mục đích của em là muốn nói chuyện khác cơ.”

“Ừ.” Chu Lạc Sâm gập chân lấy ra hộp thuốc lá, tựa hồ muốn hút nhưng đột nhiên anh ném gói thuốc sang một bên.

Phương Y hài lòng nhìn, vén tóc qua tai nói: “Nếu em nhất định muốn công khai mối quan hệ này, như vậy anh còn muốn ở cùng em không?”

Chu Lạc Sâm đẩy đẩy gọng kính, gật đầu.

Phương Y tiếp tục nói: “Em nghĩ rằng em còn quá trẻ, tư tưởng không đủ toàn diện, đã gây ra nhiều phiền phức cho anh.”

Chu Lạc Sâm cảm thấy ngạc nhiên, Phương Y lại tiếp tục nói: “Nhưng anh cũng là người có lỗi trong chuyện này, anh cứ giữ kín trong lòng không chịu nói với em thì làm sao em biết được? Anh thông minh như vậy, khẳng định biết rằng mọi hiểu lầm đều đã được giải quyết đúng không?”

Anh cởi nút áo sơmi, tiếp tục gật đầu.

“Còn nữa, em dùng di động tra tư liệu về anh cũng bị anh mắng.” Cô mấp máy môi: “Em không cố ý, chỉ là muốn hiểu rõ hơn về anh. Ngoại trừ tên họ và công việc của anh, những thứ khác em hoàn toàn không biết. Nếu chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp, em đương nhiên sẽ không tìm hiểu, nhưng rõ ràng khi đó chúng ta đã thay đổi mối quan hệ.”

Chu Lạc Sâm tạm trầm mặc, lúc sau mới nói: “Anh chỉ hi vọng chính miệng em sẽ hỏi anh.”


Phương Y nghiêng đầu “Dạ” một tiếng, trầm ngâm thật lâu: “Thật ra, em muốn hỏi anh một chuyện...... Chu Mạn Mạn không phải là em ruột của anh đúng không.”

Chu Lạc Sâm cũng không bất ngờ về câu hỏi này, hôm đó cô không nói một lời mà bỏ đi, anh có dự cảm cụ thể làm sao cô biết, có lẽ là cuộc điện thoại của Lâm Tư.

“Chu Mạn Mạn là con gái của mẹ kế anh.” Chu Lạc Sâm đứng lên thu dọn chén dĩa: “Mẹ anh mất sớm, khi anh còn học cao trung thì bố đã tái giá, Mạn Mạn là con của mẹ kế, sau này con bé đổi họ Chu, Mạn Mạn và anh tuy rằng không cùng huyết thống, nhưng về mặt pháp luật là hợp pháp.”

Nếu về mặt pháp luật là hợp pháp, vậy thì hộ khẩu của Chu Mạn Mạn cũng ở Chu gia, mặc kệ cô ta đối với Chu Lạc Sâm có tình cảm gì, một khi bị người khác biết, chắc chắn sẽ bị gièm pha.

“Em biết anh đang lo lắng điều gì...” Phương Y còn chưa nói hết, Chu Lạc Sâm liền tiếp tục: “Anh không thích con bé, nó nhỏ hơn em hai tuổi nhưng tâm tư rất đa đoan, tốt nhất là em hãy ít gặp nó.”

Ngữ khí của anh mang theo dặn dò và cảnh cáo, Phương Y suy tư một chút vẫn nói: “Nếu tương lai chúng ta kết hôn? Em vẫn không được gặp mặt Mạn Mạn sao?”

Chu Lạc Sâm hơi sửng sốt, Hai chữ “Kết hôn” khiến anh cảm thấy kinh ngạc. Anh ngừng động tác, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, môi mỏng khẽ nhếch, mang theo điểm bạc tình.

Phương Y cười nói: “Cũng phải, chúng ta vừa mới quen nhau, chưa gì em đã nghĩ đến chuyện này rồi, thật ngại quá.” Cô cúi đầu, giọng nói dường như vô tâm, nhưng trong lòng tuyệt đối không phải vậy.

Anh vòng qua chiếc bàn đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, nắm chặt vai cô, cảm giác được cô kháng cự, liền biết cô không vui rồi.

Anh trầm mặc một hồi, nói: “Đừng nghĩ lung tung.” Anh dùng từ châm chước: “Anh tin tưởng cả đời này em sẽ không cần anh bảo vệ, nếu tương lai em cảm thấy bản thân có thể chấp nhận anh, hãy nói cho anh biết.”

“Nói với anh làm gì?” Phương Y trợn mắt hỏi.

Chu Lạc Sâm cười: “Nói với anh em muốn kết hôn.”

Phương Y đỏ mặt né tránh, Chu Lạc Sâm đứng dậy thu dọn chén dĩa.

Anh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô đang bận rộn, trong đầu lên kế hoạch cho tối nay.

Mưa rơi càng nặng, đường phố càng lúc càng mịt mù.

Trước đó anh đã uống rượu, anh không muốn mạo hiểm chở cô về, như vậy cô chỉ còn một lựa chọn.

Nhớ lại lần trước cô ngủ ở đây, bước chân anh không tự giác đi tới phòng dành cho khác. Trong phòng vẫn bài trí như cũ, trên cửa phòng còn gắn thêm một chiếc máy quay lén siêu nhỏ, nếu cô ngủ ở đây, tắt đèn anh cũng có thể nhìn thấy mọi việc.

Không biết là do nhiệt độ trong phòng cao, hay là do anh cảm thấy quá nóng, anh cởi thêm mấy nút áo, khuôn ngực nam tính như ẩn như hiện. Anh xoay người qua, vừa đúng lúc cô từ phòng bếp đi tới.

Phương Y không kiểm soát được ánh mắt liền nhìn vào ngực của Chu Lạc Sâm, nếu nút áo mở thêm, hình ảnh kia càng thêm hiện rõ, đây là lần đầu tiên cô mới cảm thấy thân thể đàn ông cũng rất quyến rũ.

“Đang nhìn cái gì?” Giọng anh khàn khàn.

Biết rõ còn cố ý hỏi. Cô trợn mắt nhìn anh: “Em muốn về nhà.”

Chu Lạc Sâm nói: “Mưa lớn thế này, chờ em về nhà thì quần áo đã ướt đẫm.”

“Tắm mưa cũng không sao ạ, hơn nữa anh không có ô sao?” Cô dùng ánh mắt quan sát xung quanh.


Chu Lạc Sâm trực tiếp bấm tắt đèn trên tường, trong đại sảnh tối sầm hơn phân nửa: “Không có.” Anh bình tĩnh nói.

Không thể để cô phát hiện ô đặt ngay tủ giầy, anh thầm nghĩ trong lòng.

Phương Y hơi chần chừ: “Vậy anh lái xe đưa em về được chứ? Cũng không xa lắm.”

Chu Lạc Sâm lực bất tòng tâm chậc lưỡi: “Anh cũng rất muốn làm sứ giả bảo hộ, nhưng đáng tiếc là trước đó anh đã uống rượu, em muốn ngửi không.”

Anh tới gần cô, mặc dù anh đã thay quần áo, nhưng trên người anh vẫn rất nồng mùi rượu.

Cô hồi tưởng lại, hỏi: “Xem ra hôm nay không thể đi?”

Chu Lạc Sâm tiếc nuối: “Nếu có thể anh cũng rất muốn em về nhà.”

Phương Y quan sát biểu cảm của Chu Lạc Sâm, muốn nhìn ra sơ hở ở trên mặt anh, nhưng cô thất bại rồi. Cô đã thất bại rất nhiều lần, chắc chắn cô không nhớ.

“Em đi tắm rửa một chút.” Cô lướt qua người anh đi vào phòng dành cho khách, lần trước cô thấy trong tủ có rất nhiều quần áo phụ nữ, lần này mở tủ ra còn thấy nhiều hơn.

Phương Y nghi hoặc hỏi: “Luật sư Chu, quần áo trong tủ không phải là anh chuẩn bị cho Mạn Mạn chứ.”

Anh đưa lưng về phía cô, một lát sau mới đè nén nói: “Mua cho em.”

Phương Y thăm dò nhìn anh, ánh mắt hoài nghi.

“Quần áo này con bé đó mặc vừa sao?” Chu Lạc Sâm nhàn nhạt giải thích: “Mỗi một bộ đều lấy theo số đo của em.”

Phương Y cẩn thận nhìn lại, đúng thật, nhưng mà: “Làm sao anh biết số đo của em?”

Chu Lạc Sâm không mở miệng, bình tĩnh bước chân trên đất, không biết làm gì.

Cô đi ra khỏi phòng nhìn theo bóng lưng của anh, lẩm bẩm: “Sao vậy?”

Chắc anh muốn tránh mặt để cho cô thoải mái, ra ngoài quá lâu rồi nên cô cũng muốn tắm rửa...

Cô dạo một vòng rồi lục lọi đồ ngủ. Cô cởi áo khoác, áo sơmi và quần bỏ vào tủ, lúc cởi nội y bỗng nhiên cô hơi do dự, mất tự nhiên nhìn lướt xung quanh, trong lòng không biết vì sao bất an.

Do dự mãi cô mới để nguyên nội y trên người, quấn khăn tắm đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Phòng tắm rất lớn, bồn rửa mặt và toalet còn được ngăn cách bởi một màn cửa tráng lệ. Cạnh tường có tủ quần áo, bên trong đều là áo tắm, khăn tắm và một ít dụng cụ liên quan.

Lại một lần nữa cô cảm nhận được uy lực của đồng tiền, tâm tình cô trở nên phức tạp, đặt đồ ngủ lên tủ, lấy khăn tắm, tiếp theo liền cởi nội y.

Lầu hai.

Chu Lạc Sâm ngồi ngay ngắn ở trong thư phòng, anh đang chăm chú nhìn vào màn hình.

Anh siết chặt tay, trực tiếp khép Computer lại, đi đến giá sách rút ra một quyển sách thật dày, ngồi vào sofa chăm chú đọc.

Có điều, quyển sách kia từ đầu đến cuối vẫn chưa được lật qua trang mới.

Tắm rửa xong đi ra, Phương Y đã đổi chiếc váy ngủ. Cô cầm quần áo dơ đi tới phòng khách, tính toán giặt sơ qua, bất thình lình cô gặp anh ở đó.

“Ớ, anh xuống khi nào thế?” Phương Y ngạc nhiên hỏi.

“Vừa mới xuống.” Anh trực tiếp giúp cô giải hoặc, nhìn cô không chớp mắt: “Đêm nay đừng ngủ ở đây.”

“Vậy ngủ ở đâu?”


Anh cầm lấy quần áo cũ trong tay cô ném đi, nắm tay cô đi lên tầng hai.

Anh nói: “Đêm nay ngủ cùng anh.”

Phương Y sợ ngây người, cô trầm mặc một lúc: “Này...... Không tốt lắm.”

Anh dừng bước ngoái đầu nhìn cô, nhắc tới một chuyện: “Em đã từng cho anh ở nhà em qua đêm.” Anh tựa hồ nhớ như in đêm hôm đó: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, cái gì cũng chưa phát sinh.”

“......” Chuyện đó cô nhớ chứ, anh đột nhiên nhắc tới là muốn nói gì? Muốn biện minh với cô đêm nay cũng không sao ư?

Tuy nhiên, cô lý giải sai rồi.

Một lát sau anh nói: “Ngày đó không phát sinh chuyện gì, nhưng hôm nay danh chính ngôn thuận.”

Dứt lời, anh trực tiếp ôm cô vào phòng.

Phòng ngủ của Chu Lạc Sâm rất đẹp, ngoại trừ giá sách và giường cũng chỉ có một cái tủ, trống trải đơn giản.

Một người thanh tâm quả dục(1) như anh mà lại ở trong một căn phòng như thế này ư? Kỳ thực không phải.

(1) Thanh tâm quả dục: không màng sắc dục.

Hiện thực là, chủ nhân của căn phòng này bề ngoài thoạt nhìn như vậy thôi.

Phương Y bị Chu Lạc Sâm đặt trên giường, cô muốn ngồi dậy nói chuyện nhưng anh đã trực tiếp đè lên người cô, hai tay chặn xuống giường: “Khi em đồng ý để anh ở nhà mình qua đêm chắc là đã từng nghĩ qua việc này.”

Cô trầm mặc, anh nói đúng đó, cô đã từng nghĩ đến.

“Chúng ta đều đã trưởng thành.” Anh hôn lên vành tai cô, cô run bần bật, nghe thấy anh nói: “Người trưởng thành thì nên làm những chuyện trưởng thành, em nói xem có đúng không?”

Cô đẩy ngực anh kháng cự: “Luật sư Chu, chuyện này nhanh quá rồi...”

Anh cắn cắn môi cô, hôn thật sâu rồi mới luyến tiếc buông ra, bốn mắt nhìn nhau: “Kỳ thực anh chẳng phải chính nhân quân tử, đây mới là bộ mặt thật của anh. Em có biết hôm nay Ngôn Tố hỏi anh gì không? Cậu ấy hỏi em và Hình Tứ có thể thành đôi hay không. Nếu anh còn không hành động, ai dám chắc rằng sau này hai người không có chuyện xảy ra?”

Phương Y quẫn bách hoảng sợ: “Không phải em đã giải thích rồi sao, em và anh ấy không có gì cả.”

Anh khẽ vuốt đầu cô, dịu dàng nói: “Đàn ông đều rất ích kỷ, tuy rằng anh biết em và Hình Tứ không có gì với nhau, nhưng anh vẫn không yên tâm. Bây giờ anh muốn lưu lại ở trên người em một chút gì đó, như vậy anh mới yên tâm.”

Anh muốn lưu lại gì chứ? Kỳ thực cô có chủ ý tốt hơn.

“Đợi chút.” Cô dùng hết lực xoay người đè lên người anh, từ trên cao nhìn xuống: “Em có cách này hay hơn.”

Chu Lạc Sâm sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, anh bị phản công sao, thật mới lạ.

Anh dứt khoát ung dung: “Cách gì?”

Phương Y cúi đầu áp sát vào chiếc cổ trắng nõn của Chu Lạc Sâm, khẽ liếm yết hầu của anh, nũng nịu nói: “Thay vì anh muốn lưu lại dấu vết trên người em, không bằng nhường em làm chuyện đó đi, như vậy hiệu quả hơn.” Dứt lời, cô không đợi anh lên tiếng liền cúi đầu mút mạnh vào phần cổ của anh, chờ khi cô đứng dậy xuống giường, sắc mặt của anh đã trở nên ửng đỏ.

“Ngủ ngon.” Cô chào tạm biệt, xoay người rời khỏi phòng ngủ, vẫn không quên đóng cửa lại.

Chu Lạc Sâm nằm ở trên giường nhìn trần nhà, sau một lúc lâu mới thở dài một tiếng.

Căn cứ theo vị trí của “vết cắn yêu” vừa rồi, ngày mai anh phải mang khăn quàng cổ thì mới che đậy được dấu vết kia.

Giỏi lắm, muốn thu phục cô nhưng lại bị cô bắt bài. Vốn là anh không miễn cưỡng vấn đề này, hoặc là cô thật sự không giống như bình thường?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận