Người Tốt Kẻ Xấu

Cuối tháng sáu, Phương Y đón tàu điện ngầm đi đến công ty. Trời lúc này u ám bất thường, có thể sẽ mưa to. Cô theo bản năng mở ba lô, may mắn bên trong có ô.

Phương Y băng qua đường, bước nhanh vào tòa nhà, đi đến cửa tòa nhà vừa khéo gặp Lâm Tư. Lúc trước cô cho rằng Lâm Tư sẽ khó xử, nhưng mà cô ta cũng không làm gì cô.

Cô thấy Lâm Tư liếc mắt nhìn ngoài cửa, một bà lão tóc bạc phơ. Bà lão khòm lưng tựa vào trong góc, ánh mắt sợ hãi nhìn vào tòa nhà, giày mục nát, quần áo cũ kỹ.

Lâm Tư xem nhìn bà lão xong thì phát hiện Phương Y đi phía sau mình, cô ta trừng mắt nhìn, phá lệ chào một tiếng.

“Thật trùng hợp.”

Phương Y khẽ cười: “Đúng vậy, thật trùng hợp.”

Khóe miệng Lâm Tư giật giật: “Bà lão kia thật đáng thương, bây giờ đang là mùa hè, ăn mặc dày cộm rõ ràng là có vấn đề.”

Phương Y lại nhìn về phía bà lão, cau mày, là đồng cảm.

“Tôi đang vội, không cùng cô tán gẫu được, bái bái.” Lâm Tư nói một câu liền quay đầu rời đi, để lại Phương Y đứng yên tại chỗ.

Phương Y nhìn nhìn di động, thời gian còn sớm, không sao.

Cô suy tư một lát, sau đó đi tới chỗ bà lão, hỏi: “Bà ơi, bà đến đây làm gì ạ?”

Nhìn bà lão không giống như người ăn xin, nếu là ăn xin sẽ không biểu lộ cảm xúc sợ hãi như vậy.

Bà lão chủ động nói chuyện với cô, cơ hồ khóc hết nước mắt, đôi mắt không bình thường, hẳn là mắc bệnh, bà lão cầm tay Phương Y, nhưng lại nhớ tới trên người mình quá bẩn, thu tay trở về: “Tôi...... tôi muốn tìm luật sư.”

Phương Y ngẩn người: “Tìm luật sư?”

“Ừ......” Bà lão vừa khóc vừa nói: “Con tôi không nuôi tôi nữa.”

Nhìn quần áo của bà lão cô biết bà nói thật. Phương Y muốn giúp bà lão nhưng cô biết tìm luật sư tranh tụng sẽ rất tốn tiền, muốn thuê luật sư ở văn phòng Tế An, khó như lên trời.

“Bà ăn sáng chưa?” Phương Y không thể trợ giúp đành phải móc 20 đồng tiền từ trong ba lô ra, đây là số tiền lớn đối với cô, một ngày ăn cơm cô chỉ dùng chưa quá 10 đồng: “Bà kiếm gì ăn trước rồi nói sau ạ.” Cô nhìn di động, xin lỗi: “Cháu đến giờ làm rồi, cháu đi trước nha.” Dứt lời, cô mím môi nhìn bà lão lần cuối, xoay người rời đi.

Bà lão nhìn bóng lưng Phương Y, lang thang sau một lúc lâu lại nhìn đám người đang lặng lẽ đi vào tòa nhà, bảo vệ đang nói chuyện cùng đồng nghiệp, không nhìn thấy bà, bà lén lút trà trộn đi vào tòa nhà.

Chu Lạc Sâm cũng đang chậm rãi sải bước trên bậc thềm, anh nhìn thấy hết cảnh tượng vừa rồi.

Phương Y đi vào văn phòng, buông ba lô chào hỏi cùng Doãn Triết Ngạn: “Trợ lý Doãn, anh tới sớm thật.”

Doãn Triết Ngạn đang uống cà phê, già mồm nói: “Là em tới muộn, gặp phiền phức sao?”

Người làm luật đều thần thông quảng đại vậy sao? Phương Y thẳng thắn nói: “Ở cửa gặp phải một bà lão, cho tiền bà ấy dùng tạm bữa cơm.”

Doãn Triết Ngạn cau mày: “Không phải bình thường em rất tiết kiệm sao, còn trợ giúp người khác, có phải ngốc không?”

Phương Y cười cười cũng không nói gì, cô dọn dẹp đồ đạc rồi ngồi xuống, ngoài cửa liền vang lên tiếng khóc bi thương. Cô ngẩn người, đứng dậy nhìn ra, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

“Sao bà ấy lại tới đây nữa.” Doãn Triết Ngạn cũng đứng lên, anh ta đi ra ngoài, trong lòng lầm bầm lầu bầu.

Phương Y do dự đi theo, bảo vệ đang đuổi bà lão.

“Tôi muốn tìm luật sư, tôi không đến đây ăn xin, cầu xin cháu đừng đuổi tôi đi!” Bà lão khóc lóc ôm lấy cánh tay bảo vệ, bảo vệ không kiên nhẫn muốn kéo bà ra ngoài, vì thế bà càng khóc to.

Thấy hành vi của bảo vệ làm tổn thương bà lão, Phương Y nhịn không được tiến lên nói: “Cẩn thận!” Cô chắn ngang gáy bà lão tránh cho bà đụng vào tường, hơn phân nửa người trong văn phòng chạy ra xem.

Bà lão nhìn thấy Phương Y như là nhìn thấy vị cứu tinh, buông tay bảo vệ rồi nắm lấy tay cô: “Tiểu thư, cô là người tốt, mong cô giúp tôi tìm luật sư, tôi sẽ trả thù lao, chờ tôi thắng kiện tôi sẽ có tiền!”

Phương Y khó xử nhìn về phía các đồng nghiệp, tất cả mọi người khoanh tay đứng nhìn, xem như không phải chuyện của mình, đầu tiên phải kể tới Lâm Tư, cô ta chẳng những hờ hững còn đùa cợt, giốngnhư cười cô không tự lượng sức.

Phương Y đỡ người bà lão, nói: “Nếu không thì bà nên tìm một văn phòng luật khác đi, chỗ này giá rất cao, dù cho bà có thắng kiện cũng chưa chắc có đủ tiền trả.”

Bà lão sửng sốt, run rẩy nói: “Tôi, tôi chỉ biết nơi này có tiếng......”

Phương Y giật giật mí mắt, trong lòng cảm thấy khó thở, đúng lúc này có hai người đàn ông cao to đi tới, là Hình Tứ và Chu Lạc Sâm.

Bọn họ cùng nhau đi làm, không biết là ngẫu nhiên gặp, hay là đi tới cùng.

Hà Tình thấy vậy cũng không thể không chạy ra, vội vàng tiến lên kéo Phương Y: “Em vào làm việc đi, không thấy luật sư Chu và luật sư Hình đến rồi sao? Bà lão này cứ một tháng sẽ tới vài lần, không đề cập tới chuyện bà ấy có tiền hay không, lời của bà ấy mơ hồ quá, căn bản không ai có thể giúp được. Em đừng quên em vẫn là nhân viên tập sự.”

Phương Y cắn môi nhìn bảo vệ kéo bà lão lôi đi, lại nhìn lướt qua Hình Tứ và Chu Lạc Sâm, cô không dám nhìn Hình Tứ, cuối cùng chỉ liếc mắt lên người Chu Lạc Sâm.

Cũng không biết cô lấy đâu ra dũng khí, kiên trì nhìn Chu Lạc Sâm, nói: “Luật sư Chu......” Ngập ngừng, chẳng lẽ hỏi anh có thể nhận kiện tụng miễn phí không? Mọi người đều biết Chu Lạc Sâm là người thế nào, thà hỏi Hà Tình, chứ không nên hỏi anh ta.

Cuối cùng, Phương Y vẫn không thể nói ra, vội vàng sửa lời: “Xin lỗi, không có gì đâu ạ.” Nói xong liền quay đầu đuổi theo bảo vệ, tóm gọn: “12 giờ trưa nay chờ cháu ở ngoài tòa nhà, xong việc cháu sẽ dẫn bà đến trung tâm trợ giúp pháp lý.”

Mặc dù không rõ về tình huống của bà lão nhưng nếu có thể xin miễn phí kiện tụng cho bà, cô cảm thấy đỡ ray rứt với lương tâm hơn.

Bà lão nghe thấy có cách lập tức gật đầu nói: “Được, được, tôi ở bên ngoài đợi cháu.”

Phương Y thở phào nhẹ nhõm, bảo vệ dẫn bà lão đi chưa được xa thì đột nhiên có người nói: “Đợi chút.” Một giọng nam trầm thấp vang lên cách đó không xa: “Hà Tình, dẫn bà ấy vào phòng khách đi, rót một ly nước, tìm cái gì đó cho bà ấy ăn, tôi sẽ tiếp chuyện với bà ấy sau.”

Mọi người trong văn phòng bao gồm cả Phương Y đều giật nảy mình. Đây quả là một điều đáng sợ. Hiển nhiên sẽ có luật sư nguyện ý chìa tay giúp đỡ, nhưng không ai nghĩ tới người đó sẽ là Chu Lạc Sâm.

Chu Lạc Sâm là người thế nào? Không nói đến địa vị chỉ nói đến độ nổi tiếng của anh thì không ai dám bàn cãi. Làm sao, làm sao có thể kiện tụng miễn phí?

Hà Tình ngây người đứng tại chỗ, Lâm Tư đẩy đẩy vai cô ta, cô ta mới vội vàng tuân lệnh làm theo.

Khi cô ta đi ngang qua Phương Y, thần sắc phức tạp, ánh mắt kia càng khiến cho Phương Y bất an.

Hình Tứ tựa người vào trước cửa, khoanh tay liếc nhìn bóng lưng của Chu Lạc Sâm, mãi cho đến khi Chu Lạc Sâm đi vào phòng riêng thì anh ta mới thu hồi tầm mắt. Lần này anh ta quay đầu lại nhìn Phương Y, Phương Y nhìn thấy đôi mắt khinh bỉ của anh ta liền cảm thấy anh ta dường như đang hiểu lầm.

“Tất cả giải tán, còn tụ tập ở đây làm gì, không cần làm việc hay sao?” Hình Tứ lãnh đạm mở miệng, nhấc chân đi thẳng phòng làm việc.

Anh ta đã nói như vậy, mọi người đều chạy về chỗ làm việc.

Nhịp tim Phương Y đập nhanh, không tự giác ngoái đầu nhìn thoáng qua cửa kính. Rèm cửa trong phòng của Chu Lạc Sâm kéo xuống, cô không nhìn thấy được gì bên trong, nhưng cô biết người đàn ông đó đã dám chìa tay ra giúp đỡ người khác.

Không biết cô nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, ngay từ lúc đầu cô đối với Chu Lạc Sâm có ấn tượng không tốt, cảm thấy anh rất nguy hiểm, khó tiếp xúc, giống như đường chân trời trên cao, xa xôi không độ ấm. Bây giờ cô phát hiện, dường như cô trách lầm anh.

Hà Tình theo chỉ thị của Chu Lạc Sâm chiếu cố bà lão rất tốt, xuyên thấu qua lớp kính trong suốt Phương Y có thể nhìn thấy tinh thần của bà lão đang dần hồi phục. Không bao lâu sau cửa mở ra, Chu Lạc Sâm mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng quần tây đen, anh bước vào phòng tiếp khách, ngồi đối diện bà lão.

Phương Y còn muốn nhìn lén một chút, Chu Lạc Sâm đã phân phó Hà Tình kéo rèm cửa xuống. Phương Y thu hồi ánh mắt, vùi đầu làm việc. Vừa rồi Hà Tình mới giao cho cô một đống việc, rất nhiều văn kiện cần đánh máy thành hồ sơ điện tử, chỉ sợ cả buổi sáng mới có thể làm xong.

Cô bận rộn đến nỗi không chú ý có người từ phòng tiếp khách rời đi, mãi cho đến khi cô bị yêu cầu đón khách, cô mới biết Chu Lạc Sâm đã dẫn bà lão ra khỏi văn phòng.

Phương Y bưng ly cà phê đi vào phòng khách, người đàn ông ngồi đó dường như đang đợi Hình Tứ.

Cô lịch sự đưa cà phê qua, người đàn ông nhìn chằm chằm cô, thần sắc tương đối đáng khinh.

Trong lòng Phương Y buồn bực, cô đang định đi ra cửa, lại nghe anh ta hỏi.

“Cô gái, cô tên gì?” Anh ta cười hề hề.

Người tới là khách, tiếp đãi khách là công việc của cô, nếu khiến cho khách mất hứng, không chừng cô sẽ mất việc, Phương Y kìm nén cảm xúc trả lời: “Tôi họ Phương.”

Người đàn ông tiếp tục hỏi: “Phương tiểu thư, cô bao tuổi?”

Phương Y thuận miệng nói: “Vừa mới tốt nghiệp.”

Người đàn ông nghe xong thì cười to: “Vừa tốt nghiệp, còn trẻ. Em làm thư ký ở đây?”

Cô bắt đầu thiếu kiên nhẫn, lãnh đạm nói: “Đúng vậy, nếu không có chuyện gì tôi đi trước.”

Người đàn ông vội hỏi: “Phương tiểu thư, không biết cô có hứng thú đến công ty của tôi làm việc không? So với nơi này tiền lương tuyệt đối cao hơn.” Anh ta chà xát lòng bàn tay, ngữ khí đáng ghét.

Phương Y đứng yên ở cửa, đang muốn cự tuyệt thì thấy Hình Tứ đẩy cửa bước vào.

Với chỉ số thông minh của Hình Tứ, có lẽ là anh ta đã biết chuyện gì xảy ra, vừa khéo anh ta cũng nghe được câu nói kia của người đàn ông.

Anh ta không nể mặt đối phương, thẳng thắn nói: “Xem ra Ngô tiên sinh hôm nay tới đây không phải tìm luật sư, thứ cho tôi không thể tiếp đãi, tạm biệt.” Anh ta dứt lời xoay người rời đi, gọn gàng linh hoạt.

Vị Ngô tiên sinh liền phát hoảng, vội vàng đuổi theo nói: “Ai da, luật sư Hình xin dừng bước!”

Phương Y có thể thoát thân, dọn dẹp phòng khách trở về chỗ ngồi.

Có một phần văn kiện cô phải đưa cho Hình Tứ, sau khi chờ Ngô tiên sinh rời đi, cô mới cầm văn kiện bước vào phòng làm việc của anh ta.

Trong văn phòng, Hình Tứ đang cắm cúi ngồi viết, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Để đó đi.”

Phương Y đặt văn kiện xuống bàn, cất giọng: “Luật sư Hình, chuyện vừa rồi cám ơn anh.”

Hình Tứ đột nhiên dừng viết, một lát sau thản nhiên nói: “Không cần khách sáo, chỉ sợ tôi đã làm mất cơ hội thăng tiến của em.”

Phương Y tươi cười: “Làm sao có thể.”

Hình Tứ nhếch miệng, vô tận trào phúng, hiển nhiên anh ta khinh thường cô.

Phương Y biết chắc là anh ta đang hiểu lầm cô, muốn giải thích nhưng cũng không biết nói từ đâu.

Hơn nữa, đối phương cũng hạ lệnh đuổi khách: “Không có việc gì thì em có thể đi ra ngoài, tôi không giống với tên ngốc họ Chu, để phụ nữ ở quá lâu trong phòng lại ăn phải tin đồn bậy.”

Bây giờ Phương Y đã biết vì sao Hà Tình gọi Hình Tứ là ”Hình lãnh đạm” rồi, người này nói chuyện rất mỉa mai, rõ ràng làm chuyện tốt nhưng không muốn để người khác cảm ơn. Trong lòng Phương Y buồn bực, lúc đi ra cô cũng không chào anh ta nhưng khi đóng cửa cô đóng rất nhẹ, sau khi Phương Y rời khỏi phòng, anh ta mới giương mắt liếc tới cửa phòng một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui