Ngươi Tốt Nhất

Editor: Tiểu Hy.

Beta: Seen Me.

Sau khi ăn trưa trong phòng, Tôn Điềm Điềm khoác áo lông vũ rồi mở cửa chạy ra ban công.

Bên ngoài gió lớn tuyết dày, gió lạnh thổi phần phật bên tai. Tôn Điềm Điềm ghé vào lan can xem tuyết, tâm tình rất tốt, trong miệng còn khẽ ngân nga.

Thẩm Niệm Thâm đem mũ tới cho cô, đứng ở phía sau giúp cô đội lên, hỏi: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”

Bên ngoài tuyết trắng xóa, trên mặt đất là lớp tuyết thật dày, Tôn Điềm Điềm có chút muốn ra ngoài dẫm tuyết, vì thế quay đầu lại vui vẻ nói: “Muốn.”

“Đi thôi.” Thẩm Niệm Thâm kéo cô vào trong phòng, kéo lại cái áo lông vũ trên người Tôn Điềm Điềm cho thật kín, trang bị đầy đủ mũ, khăn quàng cổ cùng bao tay và khẩu trang mới nắm tay dắt cô ra cửa.

Kết quả bên ngoài thật sự quá lạnh, không hổ là ở trên núi, độ ấm hoàn toàn khác với trong thành thị. Tôn Điềm Điềm chạy một vòng trên nền tuyết, chân lạnh đến đông cứng lại, nhanh chóng kéo Thẩm Niệm Thâm trở về.

Lúc về phòng cô lập tức cởi giày cuộn tròn tiến vào trong chăn, chân dường như đã biến thành một khối băng.

Máy sưởi dần dần làm căn phòng trở nên ấm lên, song chân cũng dần lấy lại độ ấm.

Thẩm Niệm Thâm đi đến cửa hàng tiện lợi mua một cái chậu rửa chân mới, trở về nấu cho Tôn Điềm Điềm một chậu nước ấm, sau đó đem đến mép giường, cong người lôi chân Tôn Điềm Điềm từ trong chăn ra, “Ngâm một lát đi.”

Một bên nói một bên giúp Tôn Điềm Điềm cởi vớ ra, theo bản năng sờ sờ chân cô, tức khắc nhíu mày, “Sao lại lạnh như vậy?”

Tôn Điềm Điềm nói: “Vào mùa đông em rất dễ bị lạnh chân.”

Thẩm Niệm Thâm ngước mắt liếc nhìn cô một cái, sau đó mang chân cô ngâm vào chậu. Dòng nước ấm áp chảy quanh chân cô, Tôn Điềm Điềm thoải mái đến nheo đôi mắt lại, “Thật thoải mái.”

Thẩm Niệm Thâm ngồi xổm trên mặt đất, “Thoải mái vậy sao?”

Tôn Điềm Điềm cong cong mi mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm mà cười, “Thẩm Niệm Thâm, anh thật tốt.”

Thẩm Niệm Thâm ngây ngốc, ngay sau đó liền buông ra, “Tự mình ngâm một lát đi.”

Nói xong liền đứng lên, đi đến trước sô pha, cầm lấy sách ở trên bàn trà.

Tôn Điềm Điềm ngồi ở cuối giường ngâm chân, đối diện với Thẩm Niệm Thâm. Lúc thấy anh đọc sách, cô hỏi: “Anh đang đọc sách ôn thi cuối kỳ sao?”

Thẩm Niệm Thâm không ngẩng đầu, ‘ừ’ một tiếng.

Tôn Điềm Điềm nghĩ ngợi, lại hỏi: “Học bổng một năm được bao nhiêu tiền?”

Thẩm Niệm Thâm: “Tám ngàn.”

Tôn Điềm Điềm: “…”

Tôn Điềm Điềm đột nhiên cảm thấy Thẩm Niệm Thâm thật vất vả, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, lén lút gỡ nó xuống.

Cô không hề quấy rầy anh, tự mình an tĩnh ngồi kia ngâm chân. Trong phòng an an tĩnh tĩnh, không có một chút tiếng vang.

Tôn Điềm Điềm ngâm một lát thì nước cũng lạnh dần, cô rút chân ra rồi tìm khăn lông để lau.

Thẩm Niệm Thâm cầm tới một cái khăn, cúi đầu ngồi xổm trước mặt Tôn Điềm Điềm lau khô chân cho cô.

Chân ngâm trong nước ấm một thời gian rốt cuộc cũng không còn lạnh nữa.

“Vào trong chăn cho ấm.” Thẩm Niệm Thâm thả chân cô ra, sau đó bưng chậu đến phòng tắm đem nước đổ đi.

Lúc đi ra Tôn Điềm Điềm đã an phận ở trong chăn, thân thể trùm kín mít chỉ lộ ra đôi mắt to tròn đen nhánh, không chớp mà nhìn anh chằm chằm.

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô một cái, khóe miệng hơi hơi gợi lên ý cười.

Anh đi tới khom người sờ sờ đầu cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ một lát đi.”

Tôn Điềm Điềm nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn ngủ một lát không?”

“Một lát nữa, em ngủ trước đi.”

Tôn Điềm Điềm biết Thẩm Niệm Thâm còn muốn ôn bài liền không quấy rầy anh nữa, nhẹ nhàng gật đầu.

Máy sưởi trong phòng ấm áp khiến người ta mơ màng muốn ngủ, Tôn Điềm Điềm nằm trong chăn một lát hai mắt liền díp lại.

Một giấc ngủ kéo dài tận năm tiếng, thời điểm tỉnh lại phát hiện có ánh đèn mờ mờ sáng lên trong phòng. Cô dụi dụi mắt, theo bản năng nhìn ra ngoài ban công, liền phát hiện trời đã tối.

Cô từ trên giường ngồi dậy, phát hiện Thẩm Niệm Thâm còn đang ngồi đọc sách trên sô pha.

Tôn Điềm Điềm mơ mơ màng màng xuống giường, đi đến chỗ bên cạnh Thẩm Niệm Thâm ngồi xuống. Cô vừa nhắm mắt vừa ôm lấy cánh tay anh, nghiêng đầu dựa trên vai anh.

Thẩm Niệm Thâm rũ mắt nhìn cô, trong mắt nổi lên một tầng ôn nhu ý cười, thanh âm nhẹ nhàng, “Không ngủ nữa à?”

Tôn Điềm Điềm lắc đầu.

Thẩm Niệm Thâm: “Đói bụng chưa? Muốn ăn gì không?”

Tôn Điềm Điềm vừa mới rời giường, thanh âm có chút mơ màng, nhỏ giọng nói: “Không đói bụng, lúc trưa ăn nhiều rồi.”

Ngồi ôm Thẩm Niệm Thâm một lát, cơn buồn ngủ đã phần nào vơi bớt, Tôn Điềm Điềm đứng dậy đi đến phòng tắm rửa mặt đánh răng.

Thời điểm đi ra, phát hiện Thẩm Niệm Thâm đã cất sách, cô có chút kinh ngạc, “Anh không xem nữa à?”

Thẩm Niệm Thâm ‘ừ’ một tiếng, nói: “Ở với em một lát.”

Dừng một chút rồi lại hỏi: “Hiện tại em muốn làm gì?”

Ánh mắt Tôn Điềm Điềm sáng lên, “Làm gì cũng được ư?”

Thẩm Niệm Thâm: “…”

Tôn Điềm Điềm chạy đi lấy một bộ bài poker tới.

Hai người ngồi trên tấm thảm nhung màu trắng, Tôn Điềm Điềm chia bài, Thẩm Niệm Thâm nhìn cô cười không ngớt, “Tối nay em định chơi bài với anh sao?”

Động tác chia bài của Tôn Điềm Điềm dừng một chút, ngẩng đầu nhìn anh, “Chẳng lẽ anh muốn làm chuyện gì khác sao?”

Thẩm Niệm Thâm: “…”

Tôn Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm nửa ngày, sau đó đột nhiên tiến đến bên người anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh một cái, cong cong đôi mắt cười tủm tỉm nói: “Nếu anh muốn làm chuyện khác khác, em cũng rất tình nguyện nha.”

Thẩm Niệm Thâm cười xoa nhẹ đầu cô, “Đừng quậy.”

Vì thế lần đầu tiên hai người ở khách sạn liền cứ như vậy mà chơi bài cả đêm, kết quả là chơi hết mấy tiếng Tôn Điềm Điềm cũng không thắng được một ván. Cô tức giận đặt hết bài vào trong tay Thẩm Niệm Thâm, “Anh tự chơi đi! Em không chơi nữa!”

Nói xong liền đứng lên, đi về hướng mép giường.

Thẩm Niệm Thâm cười nhìn cô, hỏi: “Làm sao vậy?”

Tôn Điềm Điềm giận dỗi, “Anh xấu lắm, không biết nhường em một chút nào.”

Thẩm Niệm Thâm oan uổng, “Không phải em nói anh đừng nhường em sao?”

Tôn Điềm Điềm ném một cái gối đầu qua hướng anh, “Anh ngốc chết mất Thẩm Niệm Thâm!”

Thật là không hiểu con gái một chút nào!

Thẩm Niệm Thâm bắt được gối, cười đứng lên đi đến chỗ Tôn Điềm Điềm.

Tôn Điềm Điềm thấy anh đi tới liền xốc chăn lên chui vào, trở mình cho anh một cái ót.

Thẩm Niệm Thâm ngồi xuống bên mép giường, đôi tay chống ở hai bên thân thể Tôn Điềm Điềm, cúi người hôn xuống má cô, cười nhẹ hỏi: “Giận thật à?”

Tôn Điềm Điềm hừ hừ.

Bàn tay Thẩm Niệm Thâm tiến vào trong chăn, cầm lấy tay Tôn Điềm Điềm, thập phần nghiêm túc mà nói: “Anh sai rồi, về sau nhất định sẽ nhường em.”

Lúc này Tôn Điềm Điềm mới cao hứng, xoay người đối diện với Thẩm Niệm Thâm, “Thật sao?”

Thẩm Niệm Thâm gật đầu, “Bảo đảm.”

Tôn Điềm Điềm cuối cùng cũng cười, nâng nâng cằm, nói: “Miễn cưỡng không giận anh nữa.”

Tôn Điềm Điềm cao hứng, đôi mắt sáng rực mà nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Anh buồn ngủ không?”

Thẩm Niệm Thâm ‘ừ’ một tiếng, “Anh đi rửa mặt một chút rồi lập tức đi ngủ.”

Nói xong liền nhè nhẹ bẹo má Tôn Điềm Điềm, ôn nhu nói: “Em ngủ trước đi.”

Thẩm Niệm Thâm đến phòng tắm rửa mặt rồi thay một chiếc áo thun, sau khi đi ra liền trực tiếp đến bên giường của mình.

Tôn Điềm Điềm nghiêng người, không chớp mắt nhìn anh.

Thẩm Niệm Thâm tắt hết đèn trong phòng, chỉ chừa lại đèn hành lang mờ nhạt, phòng tức khắc trở nên tối tăm.

Sau khi Thẩm Niệm Thâm nằm xuống mới phát hiện Tôn Điềm Điềm nhìn mình, nói: “Mau ngủ đi, ngày mai còn về trường học nữa.”

Trong bóng tối, Tôn Điềm Điềm chớp chớp đôi mắt, bỗng nhiên nói: “A Niệm, trong chăn em thật lạnh.”

Thẩm Niệm Thâm sửng sốt, “Lạnh sao? Đợi anh một chút.”

Anh nói xong liền đứng dậy, điều chỉnh máy sưởi trong phòng cao lên một chút, hỏi: “Khá hơn chút nào chưa?”

Tôn Điềm Điềm: “… Vẫn là có chút lành lạnh.” Dừng một chút, hỏi anh: “Chăn của anh có ấm không?”

Thẩm Niệm Thâm: “… Không, rất lạnh.”

Đôi mắt Tôn Điềm Điềm sáng rực, “Chúng ta đắp chung đi, đắp chung liền ấm áp.”

Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng nhịn không được cười ra tiếng, “Tôn Điềm Điềm, em...”

Nửa câu sau chưa nói ra, hóa thành một nụ cười sủng nịch: “Mau ngủ đi, đừng quậy.”

Nói xong anh liền nằm thẳng lại, nhắm mắt.

Trong bóng tối, Tôn Điềm Điềm cong cong đôi mắt nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm thật lâu, sâu trong đáy lòng giống như bị thứ gì đó lấp đầy, hạnh phúc nói không nên lời.

Thật lâu sau cô mới nhắm hai mắt lại, lúc ngủ khóe miệng đều treo một nụ cười.

Ngày hôm sau phải về trường học, chín giờ sáng Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm phải bắt xe đi, ngồi gần ba tiếng đồng hồ mới về tới trường.

Đến nơi, Tôn Điềm Điềm liền có chút thấm mệt, cô dựa vào người Thẩm Niệm Thâm.

Anh rũ mắt nhìn cô, cười nói: “Tôn Điềm Điềm, không có xương à?”

Tôn Điềm Điềm: “Không có nha.”

Thẩm Niệm Thâm cười, dắt tay cô, “Đi ăn cơm trưa, ăn xong rồi về phòng nghỉ ngơi một chút.”

“Được.”

Thẩm Niệm Thâm nắm tay Tôn Điềm Điềm chuẩn bị đi qua đường lớn, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nam trầm thấp, “Điềm Điềm.”

Tôn Điềm Điềm vừa mới từ trên xe xuống vốn còn có chút mơ màng, nghe thấy thanh âm này liền giật mình một cái. Cô quay đầu lại liền thấy anh trai đứng ở xa xa, trên người một thân tây trang màu đen, khí thế phá lệ bức người.

Ánh mắt Lâm Cảnh lướt qua người Thẩm Niệm Thâm, cuối cùng dừng ở trên người Tôn Điềm Điềm, “Lại đây.”

Tôn Điềm Điềm cắn cắn môi, sau đó kéo Thẩm Niệm Thâm đi qua, “Anh, đây là Thẩm Niệm Thâm.”

Sau đó lại giới thiệu, “A Niệm, đây là anh trai của em.”

Thẩm Niệm Thâm bình tĩnh nhìn Lâm Cảnh, “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Tôn Điềm Điềm ngẩn người, “A? Anh biết anh trai của em à?”

“Nhân vật truyền kỳ trong giới bất động sản, một trong mười người tài hiện nay, tất nhiên là biết.” Thẩm Niệm Thâm ngữ khí bình đạm, không kiêu ngạo không siểm nịnh (nịnh nọt).

Ánh mắt Lâm Cảnh nặng nề đánh giá Thẩm Niệm Thâm, hồi lâu không nói gì.

Không khí có chút kỳ quái, Tôn Điềm Điềm vội vàng đi qua giữ chặt cánh tay anh trai, “Anh, sao anh lại tới đây?”

Lâm Cảnh rũ mắt liếc nhìn cô một cái, nói: “Mẹ làm đồ ăn vặt cho em, anh tiện đường liền mang tới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui