Ở Tu Chân giới cô mới nhận ra, nhân vật phản diện dưới ngòi bút của cô thực ra không phải là phản diện ác độc theo nghĩa truyền thống.
Mặc dù Lục Hoài có tham vọng lớn, nhưng hắn ta không cố ý hại ai, chỉ là không hợp với nam chính mà thôi.
Hơn nữa, hoàn cảnh của hắn ta cũng thật đáng thương.
Vừa phải che giấu huyết mạch của mình, vừa phải chịu đựng sự quấy rầy của “Trì Dạng”...
Thậm chí lục Hoài vẫn còn một chút lương thiện, ít nhất cuối cùng hắn ta cũng không đẩy cô xuống vực thẳm.
“Không được!”
“...Hả?” Trì Dạng ngạc nhiên nhìn qua.
Người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt như phủ một lớp băng giá.
Lúc này thang máy đã mở, Trì Dạng hoảng hốt, theo phản xạ bước ra khỏi thang máy.
Cố Hoài hoàn hồn, vội vàng giữ cửa thang máy, theo cô ra ngoài.
Cửa thang máy chầm chậm khép lại.
“Anh…”
Không lên à?
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Hoài đã biến mất, dường như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác của Trì Dạng.
Anh nghiêm túc nhìn cô, nói: “Anh nghĩ không ổn.”
Trì Dạng: “……”
Sao cô lại có cảm giác như bị sếp phê bình kết quả công việc vậy?
“Thật, thật sao?”
Cố Hoài gật đầu.
Khuôn mặt anh dường như làm gì cũng đặc biệt có sức thuyết phục.
Trì Dạng đột nhiên cảm thấy lung lay.
“Lục Hoài là nhân vật phản diện, mặc dù có một số độc giả thích, nhưng cũng có một số độc giả không thích, thậm chí là ghét.
Nếu hắn ta có CP ở ngoại truyện, khó tránh được sẽ khiến những độc giả không thích hắn ta thấy phản cảm.
Anh thật sự đang nghiêm túc đưa ra ý kiến…
Trì Dạng nghĩ lại, thấy anh nói cũng có lý.
Nhân vật chính hoặc những nhân vật phụ không quan trọng thì không sao, nhưng nhân vật phản diện có kết cục tốt trong ngoại truyện, thực sự dễ gây tranh cãi.
“Điểm này đúng là…”
“Anh thấy nhiều độc giả của em thích nhân vật này, nếu CP không hợp ý họ, ngược lại sẽ làm mất lòng họ.”
Cô ngước lên, mỉm cười, “Là em không suy nghĩ thấu đáo.
Cảm ơn ý kiến của anh.”
“...Ừ.” Cố Hoài luôn nhìn cô, lúc này lại đột nhiên quay đầu tránh ánh mắt.
Anh dựa vào tường, vô thức thẳng lưng một chút.
“Không cần khách sáo.”