Trong vòng một năm, ta đã mở hai nhà trọ, ba cửa hàng mứt hoa quả, mua hai căn nhà.
Cha nương ta coi Trường Sinh như con rể tương lai của họ, càng nhìn Trường Sinh càng thấy ưng ý.
Trường Sinh thường thấy họ thì trốn mất.
Cha nương ta nhìn nhà trọ của ta, trong mắt cũng rất hâm mộ.
Nhưng họ vẫn nói: "Con kiếm nhiều tiền như vậy có ích gì, bình thường cũng không có người quan tâm, vẫn nên nhanh chóng kết hôn với Trường Sinh đi, nhìn cái thằng Trường Sinh này, vừa nhìn đã thấy đáng yêu, con phải trông chừng nó cho kỹ."
Trong mắt họ, đàn ông chính là miếng bánh ngon.
Trong lòng ta khinh thường nhưng ngoài mặt vẫn nói vâng vâng dạ dạ.
Bây giờ ta đang sống trong căn nhà mình mua.
Trường Sinh bây giờ vừa là chưởng quầy lớn của nhà trọ, vừa là người hầu kiêm đánh xe ngựa của ta.
Thật là toàn năng.
Ta đang âm thầm nhìn hắn thành thạo đánh xe ngựa, hắn vô tình rùng mình một cái, run rẩy nói với ta: "Biểu tiểu thư, thế tử gia của chúng ta sắp về rồi."
Ta lập tức tỉnh táo lại, nói: "Thế tử gia là của ngươi, không phải của ta."
Im lặng một lát, ta lại nói: "Hắn cũng có thể không phải của ngươi!"
Hắn kinh hãi quay lại nhìn ta một cái, sau đó lại nhanh chóng quay đầu đi, lắp bắp nói: "Biểu tiểu thư, chúng ta đều là người của thế tử gia, người quên rồi sao? Người đã là người của thế tử gia rồi!" Hắn có ý gì vậy.
Chờ đã.
Thế tử gia sắp về rồi sao?
Không phải nói là phải ba năm mới về sao?
Bây giờ mới hơn một năm thôi mà.
Đậu má.
Ta lo lắng nắm lấy tay áo của Trường Sinh: "Ngươi sẽ không phải về theo thế tử gia chứ?"
Trường Sinh cố gắng rút tay áo ra, nói: "Biểu tiểu thư, thế tử gia thật lòng với người, người xem, ngài ấy vì người mà đi đánh giặc ở biên quan, đợi ngài ấy trở về, người hãy theo ngài ấy mà sống, đừng như thế này nữa."
???
"Không được, ngươi không thể đi!"
Ta vội nói:
"Trường Sinh à, ngươi theo thế tử gia có ích gì, còn không bằng theo ta, ngươi xem, ngươi làm việc cho ta, tiền lương ta trả cho ngươi mỗi tháng còn nhiều hơn ở Hầu phủ, theo thế tử gia có gì tốt, ngươi xem hắn cả ngày nắng mưa thất thường, ta đối với ngươi tốt biết bao, ta chưa từng quát mắng ngươi.
Hay là thế này, ngươi đưa ra một cái giá, ta tăng tiền lương cho ngươi được không?"
Nghĩ một lúc, ta lại nói:
"Gần đây việc kinh doanh của cửa hàng không được tốt lắm, nhà trọ có nhiều người ăn chực, ngươi đừng nói thách, đợi một thời gian nữa, khi việc kinh doanh tốt hơn, ta chắc chắn sẽ tăng tiền lương cho ngươi nhiều hơn.
Ngươi yên tâm, ta là người rất có lương tâm, không phải loại chủ tệ bạc.".