Ta lập tức vòng sang một con đường khác, tránh hắn chạy sang một lối nhỏ khác.
Thế tử gia của Hầu phủ này, mắt cao hơn đầu, đặc biệt coi thường những người họ hàng nghèo như bọn ta.
Trước đây ta cũng đã đến Hầu phủ chơi vài lần.
Nhưng lần nào hắn cũng nhìn ta với vẻ khinh thường.
Mặc dù mỗi lần ta đến, thực sự không có chuyện gì tốt.
Người ta khinh thường cũng là phải.
Nhưng ta có thể không cần nhìn sắc mặt hắn.
Ta đi đến một cái sân nhỏ đầy hoa đào, kinh ngạc nói: "Hầu phủ còn có gì bất ngờ mà ta không biết nữa không?"
"Những thứ mà ngươi không biết còn nhiều lắm."
Đột nhiên, sau lưng truyền đến một giọng nam.
Ta giật mình, quay đầu lại thì ra là Thế tử gia.
Ta vội nở nụ cười, chỉnh lại trang phục, coi như chào hỏi: "Thế tử gia."
Hắn nhìn ta từ trên xuống dưới: "Tống Sơ Âm, lần này ngươi đến nhà ta lại định làm gì?"
Ta xua tay: "Không có gì, không có gì, ta chỉ đến thăm dì ta thôi."
"Hừ.
Không nói thật phải không, tưởng ta không nhận ra sao?".