Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

Tôn Phóng vội vàng vớt cá lên rồi lấy một chậu nước trong, cẩn thận từng li từng tí thả cá vào. Con cá kia quẫy trong nước mấy lần, phun ra hai miếng thức ăn, cuối cùng cũng lật úp lại.

“Không chết thì tốt, không chết thì tốt……” Tôn Phóng vỗ ngực một cái, “Làm ta sợ muốn chết.” Hắn lại đưa tay chọc chọc con cá kia nói: “Tổ tông, ngươi mới bao nhiêu lớn hả? Không thể ăn ít đi một chút được sao? Biết sợ chưa?”

Từ Kính Nhi ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, đều tại ta nhất thời không để ý……”

Tôn Phóng khoát khoát tay, “Không sao là tốt rồi.”

“Đại đương gia của các ngươi,” Từ Kính Nhi hiếu kỳ nói, “Quý mấy con cá này đến vậy sao?”

Tôn Phóng đáp: “Thế đã là gì! Trước đây có lần ta quên cho ăn làm con cá này đói bụng cả ngày, sau khi Đại đương gia của chúng ta biết thì bỏ đói ta cả ngày luôn!”

Từ Kính Nhi ôm mặt nói: “Đại đương gia của các ngươi thật si tình.”

“Si tình thì làm được gì,” Tôn Phóng thở dài, “Hơn một năm mà vẫn không theo đuổi được người ta. Lúc hắn chết, người trong lòng còn chẳng thèm rơi lấy một giọt nước mắt……”

“Cái gì?” Từ Kính Nhi giật mình, “Đại đương gia của các ngươi…… chết rồi ư?”

Tôn Phóng: “…… Đúng vậy.”

Cỏ trêи mộ đều mọc cao rồi.


*

Từ Chi Nghiêm lo lắng phái người ra ngoài tìm nữ nhi khắp nơi, nhưng mãi cũng không có tin tức gì. Hết lần này tới lần khác Cao Thừa còn tưởng hắn không chịu gả nữ nhi cho mình nên mới giấu người, ngày ngày ngồi lì ở phủ Thừa tướng không chịu đi.

Thừa tướng rầu rĩ đến nỗi ngủ không ngon, nhưng lại nghe nói Thái tử ở ngự thư phòng chính miệng thừa nhận mình có thú vui Long Dương, còn làm Hoàng thượng tức xỉu.

Nhưng Thái tử suốt ngày lảm nhảm, tu tiên luyện dược, chuyện kỳ quái gì cũng làm, giờ có thừa nhận mình đoạn tụ thì cũng chẳng gây ra sóng to gió lớn gì cả.

Có kẻ nghe phong thanh, muốn làm hắn vui lòng nên chọn mấy nam tử đẹp mã vụng trộm tặng cho hắn. Nhưng Thái tử yêu cầu quá nhiều, muốn eo nhỏ chân dài, mặc áo đen phải đẹp, còn phải nhìn thuận mắt…… Chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng không giữ ai lại.

Mặc dù Thái tử nói mình đã có người trong lòng nhưng người kia tên họ gì thì chẳng ai biết được.

“Có thể là huynh đệ Ngô Lục của ngươi đấy.” Cố Lang vừa tháo đai lưng vừa nói.

Ngô Thất đang uống trà liền phun ra, “Cái gì?!”

Cố Lang nói: “Hôm qua ta thấy bọn họ ôm nhau.”

“Cái gì mà ôm nhau?!” Ngô Thất cãi, “Là ngã vào nhau!”

Cố Lang kỳ quái nói: “Sao ngươi biết?”


Ngô Thất ngồi cạnh bàn nhìn Cố Lang cởi y phục từng cái từng cái, ɭϊếʍ môi nói: “Ngô Lục kể ta biết. Hắn nói hôm qua Thái tử không cẩn thận ngã sấp xuống, đè lên người hắn.”

Cố Lang chẳng có phản ứng gì, là thật hay giả đều không liên quan gì đến y. Đến khi chỉ còn lại áօ ɭót, y cởi giày rồi bò lên giường ngủ.

Ngô Thất chống đầu nhìn y nói tiếp: “Đêm qua ta nghe thấy ngươi nói mớ.”

Cố Lang từ từ nhắm mắt, thuận miệng hỏi: “Nói gì?”

Ngô Thất nhấn mạnh từng chữ: “Ngươi gọi Mộ Dung ……”

Cố Lang bỗng dưng mở mắt ra. Y không biết mình có thật sự nói mớ hay không, nhưng nếu không có thì sao Ngô Thất lại biết Mộ Dung Diễn?

Ngô Thất lại hỏi: “Cố huynh đệ, Mộ Dung là ai vậy?”

Cố Lang dừng một chút mới trả lời: “Một người bạn.”

“Bạn?” Ngô Thất ung dung nói, “Ta nghe không giống lắm……”

Cố Lang khó hiểu: “Ta nói cái gì?”

Ngô Thất: “Thật ra cũng không nói gì……”

Cố Lang khẽ thở phào, đang định nhắm mắt ngủ thì lại nghe Ngô Thất nói: “Chỉ là thở hơi mạnh.”

Cố Lang: “……”

Ngô Thất: “Thở hổn hển đến tận nửa đêm, mặt đỏ, tai đỏ, cổ đỏ, mồ hôi ướt đẫm, y phục đều cởi gần hết……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận