Cố Lang theo Mộ Dung Diễn đến thiên lao. Lúc đầu khi nhìn thấy tên điên điên khùng khùng kia ở Phụ Lam Sơn, Mộ Dung Diễn đã thấy kỳ quái, vì sao Trịnh Vu Phi lại muốn giam giữ một kẻ như vậy. Lần này Trấn Bắc Quân bình định phản loạn trong cung, Mộ Dung Diễn liền đưa tên kia tới thiên lao. Sau đó tìm hiểu kỹ càng một chút mới phát hiện hắn là Nhϊế͙p͙ An, quản gia Nhϊế͙p͙ phủ đã mất tích mười mấy năm trước.
“Trịnh Vu Phi giấu hắn ở Phụ Lam Sơn nhiều năm như vậy,” Mộ Dung Diễn nói, “Đương nhiên sẽ không nuôi người vô ích.”
Nhϊế͙p͙ phủ, Trịnh Vu Phi…… Cố Lang mơ hồ cảm thấy người này và án oan năm đó của Cố gia có liên quan với nhau.
Trong lao mờ tối, Nhϊế͙p͙ An tóc tai bù xù, co rúm trong góc tường, lẩm bẩm như tên điên: “Đừng giết ta, đừng giết ta……”
Mộ Dung Diễn mở cửa nhà lao, đứng ở cửa nhìn hắn một hồi rồi đột nhiên nói: “Mất dây lưng kìa.”
Cố Lang: “……”
Nhϊế͙p͙ An vô thức cúi đầu xuống mới nhận ra mình bị lừa, vội vàng giả ngây giả dại tiếp, tự lẩm bẩm, “Đừng giết ta, đừng giết ta……”
Mộ Dung Diễn rút bội đao của Cố Lang chém tới Nhϊế͙p͙ An.
“A!” Đao quét qua mặt chém vào tường, Nhϊế͙p͙ An hoảng sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, tay chân run rẩy.
“Bản vương không phải đến xem tên điên,” Mộ Dung Diễn nói lạnh lùng như Diêm Vương đang đòi mạng, “Hết điên chưa?”
Nhϊế͙p͙ An run lên cầm cập rồi nhẹ gật đầu.
Mũi đao gác lên cổ hắn, Mộ Dung Diễn hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Nhϊế͙p͙…… Nhϊế͙p͙ An.”
Mộ Dung Diễn: “Làm gì?”
Nhϊế͙p͙ An: “Quản gia Nhϊế͙p͙ phủ.”
Mộ Dung Diễn: “Bị giam vào Phụ Lam Sơn lúc nào?”
Nhϊế͙p͙ An: “Mười…… Mười một năm trước.”
Mộ Dung Diễn: “Vì sao Trịnh Vu Phi muốn nhốt ngươi?”
Ánh mắt Nhϊế͙p͙ An trốn tránh, “Không…… Không biết.”
“Phải không?” Mũi đao lạnh buốt dán chặt vào cổ Nhϊế͙p͙ An, Mộ Dung Diễn thản nhiên nói, “Vậy giữ lại ngươi cũng vô ích.”
Tay hắn khẽ động, lưỡi đao cắt vào da thịt lộ ra vết máu, Nhϊế͙p͙ An hoảng sợ hét lên: “Đừng, đừng! Tha mạng a! Ta…… Ta thật sự không biết hắn giam giữ ta làm gì nữa! Lục Bình Sơn bảo hắn tới giết ta!”
“Lục Bình Sơn?” Vẻ mặt Mộ Dung Diễn khẽ động, “Vì sao hắn muốn giết ngươi?”
Nhϊế͙p͙ An nhìn đao trước mắt, run rẩy đáp: “Hắn muốn giết người diệt khẩu! Mười một năm trước…… hắn sai ta bỏ thuốc mê vào nước trà của tướng quân và Cố Chương……”
“Ngươi nói cái gì?!” Cố Lang bỗng nhiên xông tới nhưng bị Mộ Dung Diễn kéo lại, “Cố Lang, ngươi bình tĩnh một chút.”
Cố Lang nhìn chằm chằm Nhϊế͙p͙ An, nghiến răng nói: “Vì sao phải bỏ thuốc mê?”
Nhϊế͙p͙ An nước mắt chảy ròng, “Năm đó Lục Bình Sơn bắt vợ con của ta rồi bắt ta làm việc cho hắn. Hôm đó ta thấy phó tướng Cố Chương đến tìm Nhϊế͙p͙ tướng quân nói bắt được một gián điệp Bắc Kỳ, đưa cho tướng quân một phong thư. Ta truyền tin này cho Lục Bình Sơn, hắn lại sai người đưa cho ta một gói thuốc mê, bảo ta bỏ vào nước trà…… Khi đó ta thật sự không biết hắn muốn giết Nhϊế͙p͙ tướng quân, ta không muốn hại tướng quân!”
Tay Mộ Dung Diễn bị Cố Lang siết đến phát đau. Hắn ném đao rồi kéo Cố Lang vào lòng ôm chặt.
“Ta cứ tưởng……” Cố Lang vùi mặt vào ngực hắn, thanh âm nặng nề, “Ta cứ tưởng chỉ có Trịnh Vu Phi……”
Mộ Dung Diễn siết chặt tay, nhìn thanh đao dính máu trêи mặt đất không nói lời nào.
–
Trong sân sau Ngụy phủ, Ngụy Thanh Đồng ăn mặc gọn gàng giơ chân đạp bay hai tên hộ vệ. Nàng nhìn hai người nằm trêи đất kêu đau, lắc đầu phất tay đuổi người, ra vẻ ghét bỏ nói: “Ba chiêu cũng không tiếp nổi, so với hai tên hôm qua còn kém xa.”
Ngụy Dung cười đi tới, “Nha đầu, mệt không? Đến nghỉ ngơi một hồi đi.”
“Không mệt ạ,” Ngụy Thanh Đồng nói, “Cha, cha so mấy chiêu với con đi, bọn hắn đều đánh không lại con.”
“Được rồi, lát nữa hãy đánh,” Ngụy Dung nói, “Để cha nói cho con chuyện này trước đã.”
Ngụy Thanh Đồng: “Chuyện gì ạ?”
Ngụy Dung: “Con còn nhớ trước đây cha từng nhắc tới Cố bá bá không?”
Ngụy Thanh Đồng gật đầu, “Nhớ ạ.”
“Cha cứ tưởng cả nhà Cố bá bá đều gặp nạn nên không nói với con chuyện này.” Ngụy Dung cảm khái nói, “Nhưng không ngờ Tiểu Lang còn sống, cũng xem như ông trời có mắt.”
Ngụy Thanh Đồng: “Cố Lang? Con trai Cố bá bá?”
Ngụy Dung gật đầu: “Đúng, năm đó ta và cha y định cho các ngươi làm thông gia từ bé……”
Ngụy Thanh Đồng giật mình: “Thông gia từ bé?”
Ngụy Dung: “Không sai, cũng may y chưa lập gia đình, con chưa gả……”
“Không được!” Ngụy Thanh Đồng cướp lời, “Con không gả!”
“Tại sao?” Ngụy Dung trầm mặt, “Người còn chưa gặp mà đã nói không gả? Sao thế, sợ người ta không xứng với con à?”
“Không phải,” Ngụy Thanh Đồng ấp úng, “Con, con có người trong lòng rồi.”
“Người trong lòng?” Ngụy Dung kinh ngạc không thôi, “Con có người trong lòng từ khi nào vậy? Nhà ai?”
Sau đó hắn thấy nữ nhi bình thường có thể đánh mấy nam nhân chợt đỏ mặt thẹn thùng nói: “Con…… Con thích Thái tử.”