Lục Lâm từ dưới đất bò dậy, thảng thốt nói: “Ta không có……”
Tôn Phóng vội vàng đạp hắn một cước, “Im mồm!”
Mộ Dung Diễn giụi vào cổ Cố Lang thở hổn hển: “Cố Lang, nóng quá……”
Cố Lang bưng mặt hắn lên nhìn một chút rồi nói: “Mặt không đỏ mà.”
Mộ Dung Diễn: “Da ta dày nên nhìn không ra thôi.’
Cố Lang: “Cũng không nóng.”
Mộ Dung Diễn: “Mặt không nóng, chỗ khác nóng.”
Cố Lang giật giật khóe miệng, “Trúng xuân dược là vậy à?”
“Đúng vậy,” Mộ Dung Diễn mặt không đổi sắc nói, “Ngươi chưa từng trúng tất nhiên là không biết rồi.”
Cố Lang: “Vậy ngươi từng trúng rồi à?”
Mộ Dung Diễn: “Chẳng phải giờ đang trúng đó sao?”
“Thả lão phu ra!” Lục Bình Sơn run rẩy chui ra khỏi xe liền bị Tôn Phóng gác đao lên cổ, “Điện hạ lỗ mãng như vậy coi chừng hối hận không kịp đấy!”
Mộ Dung Diễn vuốt tay Cố Lang rồi nói với vẻ lấy đại cục làm trọng: “Ta ráng nhịn trước đã, ngươi đợi ta một lát.”
Sau đó đứng thẳng lại rồi ung dung đến chỗ Lục Bình Sơn như không hề hấn gì.
Cố Lang: “……” Ngươi có biết xấu hổ không hả?
Mộ Dung Diễn đến gần Lục Bình Sơn hỏi: “Lục các lão nói vậy là ý gì?”
Lục Bình Sơn gạt đao trêи cổ, chậm rãi nói: “Điện hạ biết Ngụy tướng quân có một con gái chứ?”
Mộ Dung Diễn gật đầu, “Tất nhiên là biết.”
“Giờ cũng không còn sớm nữa,” Lục Bình Sơn nói, “Điện hạ có thể cho người tới Ngụy phủ hỏi xem Ngụy cô nương đã về phủ chưa? Ngụy tướng quân có nhận được tin gì chưa?”
Cố Lang biến sắc bước nhanh tới, “Có ý gì? Ngươi đã làm gì rồi?!”
Lục Bình Sơn nheo mắt dò xét Cố Lang. Hắn không nhận ra thanh niên này nhưng chẳng hiểu sao lại thấy hơi quen mắt, giống như nhiều năm trước đã từng gặp qua.
Mộ Dung Diễn tiến tới ngăn lại ánh mắt hắn, “Ngươi đã bắt Ngụy cô nương?”
“Điện hạ quá khen, lão phu nào dám chứ,” Lục Bình Sơn vuốt râu nói, “Nhưng nếu điện hạ cứ khăng khăng muốn ngăn cản lão phu thì e rằng tính mạng Ngụy cô nương cũng đáng lo lắm đấy.”
Cố Lang nóng nảy, “Ngươi……”
Mộ Dung Diễn nắm chặt tay y, ngón cái xoa xoa mu bàn tay y trấn an: “Đừng lo, không sao đâu.”
Hắn quay lại nhìn Lục Bình Sơn lạnh lùng nói: “Chắc Lục các lão cũng không vội dạo chơi, mời các lão về phủ trước, đợi bản vương đến Ngụy phủ xem đã.”
“Ngươi……” Lục Bình Sơn phất tay áo nói, “Điện hạ đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lão phu còn có thể gạt ngươi sao?”
Mộ Dung Diễn: “Bản vương đúng là sợ bị ngươi gạt đấy.”
Lục Bình Sơn: “……” Ngươi tưởng ta cũng giống ngươi à?!
*
Khuất Phong Vân đi theo tăng nhân kia đến trước một gian phòng. Tăng nhân đẩy cửa vào trong, Khuất Phong Vân nép sát vào tường nghe động tĩnh.
Hắn nghe thấy một giọng nói hết sức quen thuộc: “Gửi tin đi rồi à?”
Một người khác trả lời: “Vâng.”
“Tốt lắm, các ngươi phấn chấn lên cho ta, tuyệt đối không thể để lão đầu kia sống sót trở về!”
Bọn hắn gửi tin cho Ngụy Dung nói nếu muốn tìm con gái thì phải đi một mình tới miếu Quan Âm, nếu không tính mạng Ngụy Thanh Đồng sẽ khó đảm bảo.
Bọn hắn muốn Ngụy Dung tự chui đầu vào lưới, lấy mạng đổi mạng.
“Ngươi đi trông chừng nha đầu kia đi,” tên kia lại nói, “Đừng để người chạy mất.”
Cao Thừa? Khuất Phong Vân lúc này mới phát giác người vừa nói đúng là tướng quân Cao Thừa của Bắc Kỳ lẽ ra đã rời khỏi Đại Diên.
Hắn trở về làm gì? Nha đầu kia là ai?
Trong phòng có tiếng người đi ra, Khuất Phong Vân vội lách mình trốn vào phòng bên cạnh. Tăng nhân giả mạo kia mở cửa đi đến một cái sân khác.
Khuất Phong Vân âm thầm đi theo.
*
Ngụy Thanh Đồng nằm trêи mặt đất thì thào với Nguyễn Niệm: “Đợi lát nữa ngươi cứ gào lớn lên, nói ta không còn thở nữa. Người ngoài cửa chắc chắn sẽ vào xem, thừa dịp hắn ngồi xuống kiểm tra thì ta sẽ ngẩng đầu đụng hắn, thử xem có thể đụng choáng hay không.”
Nguyễn Niệm tưởng tượng thôi cũng thấy đau đầu, “Ngươi…… không sợ đau đầu sao?”
“Đau cũng phải đụng,” Ngụy Thanh Đồng nhìn tay chân bị trói chặt, cả giận nói, “Lão nương sao có thể bị giam ở nơi này được chứ!”
Nguyễn Niệm bội phục gật đầu.
Ngụy Thanh Đồng nhắm mắt lại nói: “Được rồi, ngươi gọi đi.”
Nguyễn Niệm hít một hơi thật sâu rồi hét lên: “Người đâu mau tới! Cứu mạng a! Cô nương này không còn thở nữa! Người đâu mau tới!”
Tên ngoài cửa đang ngủ gà ngủ gật bị y rống thì giật mình va đầu vào ván cửa, lập tức nổi giận đùng đùng: “Đổi chiêu khác được không?! Cái này ai mà tin?”
Ngụy Thanh Đồng: “……”
Nguyễn Niệm: “…… Làm sao bây giờ? Hắn không tin.”
“Khốn kiếp!” Ngụy Thanh Đồng nghiến răng nghiến lợi, “Chờ lão nương ra ngoài sẽ xử lý ngươi!”
Nàng cố bò dậy từ dưới đất rồi nhảy nhót trong phòng nhìn tới nhìn lui, muốn tìm vật gì có thể cắt đứt sợi dây trêи tay.
Nguyễn Niệm không biết nàng đang tìm cái gì, yên lặng nhìn nàng nhảy tới nhảy lui, nhiều lần còn suýt ngã sấp xuống.
Ngụy Thanh Đồng bị y nhìn thì mất tự nhiên, lại nhớ tới lúc nãy Nguyễn Niệm sờ ngực mình, lập tức tức giận nói: “Nhìn cái gì, đồ biến thái!”
Nguyễn Niệm ngẩn người không hiểu sao mình lại thành đồ biến thái, y nói thầm: “Không nhìn thì không nhìn, ngươi còn không đẹp bằng A Ngạnh đâu……”
Ngụy Thanh Đồng tức giận nhảy tới, “Ngươi nói ai khó coi…… A……”
Nàng mất đà trực tiếp bổ nhào lên người Nguyễn Niệm.
Nguyễn Niệm nện lưng xuống đất, đau đớn kêu rêи, “Đau, đau……”
Khuất Phong Vân thấy tăng nhân giả mạo đi vào một tòa viện khác rồi hỏi tên giữ cửa: “Không có việc gì chứ?”
“Không có gì,” đại hán gác cửa nói, “Hai người này thật là không an phận, vừa rồi còn muốn gạt ta……”
Trong phòng bỗng nhiên vọng ra một câu “đồ biến thái”, chốc lát sau lại có tiếng kêu rêи.
Người ngoài cửa: “……” Đây là đang làm gì?
Tăng nhân giả mạo giật mình nói: “Tiểu tử mặt trắng kia chắc sẽ không……”
“Không thể nào,” đại hán kia nói, “Tiểu tử này tay chân lèo khèo thế thì làm sao đánh thắng được nữ nhân kia, nếu nói y bị cường bạo thì may ra ta còn tin.”
Tăng nhân giả mạo gật đầu: “Nói cũng đúng.”
“Chắc bọn hắn lại đang gạt người thôi, toàn mấy chiêu dở hơi,” đại hán khoát tay nói, “Đừng để ý tới bọn hắn, chỉ cần không chạy trốn thì cứ mặc kệ đi.”
Khuất Phong Vân nghĩ ngợi rồi âm thầm leo lên nóc nhà dỡ ngói nhìn xuống.
Sau đó hắn trông thấy một cô nương đè lên người Nguyễn Niệm.
Nguyễn Niệm bị Ngụy Thanh Đồng đè không thở nổi, sau lưng lại đau, ủy khuất đến độ hốc mắt đỏ ửng, bất chợt nhìn thấy ngói trêи nóc bị xốc lên lộ ra một khuôn mặt.
“A…..” Y lập tức mừng rỡ, nhưng còn chưa nói xong thì đã thấy Khuất Phong Vân lạnh lùng đậy mảnh ngói lại.
Nguyễn Niệm: “……” A Ngạnh, ngươi đừng đi mà!