Nguyễn Niệm thấy sắc mặt Khuất Phong Vân không còn khó coi thì giật nhẹ tay áo hắn nói: “A Ngạnh, ta thật sự không cố ý đâu, ngươi đừng giận ta nữa……”
Khuất Phong Vân nhìn y hỏi: “Ngươi sợ ta giận à?”
Nguyễn Niệm gật đầu: “Ta sợ ngươi không để ý tới ta.”
“Tại sao?” Tay Khuất Phong Vân đang chống trêи giường chậm rãi nhích tới gần đầu ngón tay Nguyễn Niệm, “Ta…… trong lòng ngươi…… rất quan trọng sao?”
Nguyễn Niệm: “Ngươi không để ý đến ta thì mẹ ta lại hỏi có phải ta cãi nhau với ngươi không, nhắc mãi làm ta đau cả đầu.”
Khuất Phong Vân: “……”
Khuất Phong Vân kéo chăn vùi đầu nằm ngủ tiếp.
Nguyễn Niệm: “……” A? Hình như càng tức giận hơn thì phải?
Lúc ăn điểm tâm, Khuất Phong Vân cắn bánh bao với vẻ thờ ơ.
Nguyễn Niệm bưng chén cháo, còn chưa uống mấy ngụm thì thấy Khuất Phong Vân biến sắc, đưa tay đấm ngực.
“A Ngạnh?” Nguyễn Niệm sửng sốt một chút mới phát hiện hắn bị nghẹn bánh bao, vội vàng đập lên lưng hắn.
“Khụ khụ……” Khuất Phong Vân ho ra một ngụm bánh bao, còn chưa hoàn hồn thì Nguyễn đại nương đã đi tới, thấy Khuất Phong Vân đang nôn thì tràn đầy chờ mong nói: “Con dâu, có phải con…… có thai rồi không?”
Khuất Phong Vân: “……”
Nguyễn Niệm sợ mẹ y muốn đi bốc thuốc dưỡng thai cho Khuất Phong Vân nên đành phải nói: “Nương, ngài đừng hiểu lầm, hắn sẽ không sinh con đâu.”
“Không…… không sinh con?” Nguyễn đại nương như bị sét đánh.
Nguyễn Niệm có chút không đành lòng, “Nương, hắn……”
“Ngươi đứa nhỏ này sao không nói sớm?” Nguyễn đại nương tỉnh táo lại, “Không sao, Lâm đại phu ở thành Đông đã khám cho rất nhiều người mà đều chữa khỏi cả, con cái đã mấy tuổi rồi. Ta bảo Tiểu Nguyệt mời ông ấy đến khám cho con dâu thử xem.”
“Không phải, nương……” Nguyễn Niệm còn chưa nói xong thì Nguyễn đại nương đã vội vàng ra ngoài gọi Tiểu Nguyệt.
Nguyễn Niệm yên lặng quay đầu nhìn sang Khuất Phong Vân.
Khuất Phong Vân yên lặng ăn bánh bao.
Khi Lâm đại phu vào cửa thấy bệnh nhân là nam tử, lại nghe Nguyễn đại nương nói hắn sẽ không sinh con thì hiểu rõ gật đầu: Ồ, bất lực.
Nguyễn Niệm dỗ mẹ y đi chỗ khác rồi giải thích với đại phu: “Nương ta hiểu lầm, thật ra……”
Lâm đại phu tưởng bọn họ giấu bệnh sợ thầy nên khuyên nhủ: “Công tử đừng lo, lão phu làm nghề y nhiều năm cũng đã gặp không ít nam tử vì đủ loại nguyên nhân mà bị vô sinh. Bệnh này chữa sớm khỏi sớm, không nên kéo dài.”
Nguyễn Niệm: “……”
Lâm đại phu nói xong liền muốn bắt mạch cho Khuất Phong Vân, Khuất Phong Vân thu tay lại trầm giọng nói: “Ngươi nói cái gì?”
Nguyễn Niệm giật mình, xong rồi, A Ngạnh sắp bị tức chết.
Y vội vàng kéo đại phu ra ngoài, “Không phải, hắn thật sự không bị bệnh mà.”
Lâm đại phu vẫn không tin, tận tình khuyên bảo: “Bệnh bất lực này a……”
Khuất Phong Vân đưa tay vỗ một cái, cái bàn liền nứt ra.
Lâm đại phu nói cũng không dám nói, cõng hòm thuốc vội vã bỏ chạy.
Nguyễn Niệm hấp tấp chạy tới, “A Ngạnh, ngươi đừng nóng giận, ta, ta biết ngươi cương được!”
Như sợ Khuất Phong Vân không tin, y lại nói thêm: “Lần trước trêи cây ngươi còn cấn lấy ta nữa mà!”
Khuất Phong Vân: “……”
*
Khi Cố Lang thức dậy thì mặt trời đã lên cao. Mộ Dung Diễn ôm y, tựa hồ còn chưa tỉnh, trêи người lại mặc y phục lúc vào triều.
Sáng nay Mộ Dung Diễn nhẹ tay nhẹ chân vào triều, khi về thấy Cố Lang còn chưa tỉnh nên muốn ôm y nằm một hồi, sau đó ngủ thϊế͙p͙ đi.
Cố Lang nhìn gương mặt say ngủ của hắn rồi đưa tay sờ cằm hắn.
Mộ Dung Diễn mơ màng mở mắt ra, nắm chặt tay y cười nói: “Vừa tỉnh ngủ đã muốn sàm sỡ ta rồi à?”
Mặt Cố Lang nóng lên, ngang bướng nói: “Không được à?”
“Được, đương nhiên là được rồi, ta cầu còn không được,” Mộ Dung Diễn kéo tay y hướng xuống dưới, “Đây, sờ chỗ này……”
Cố Lang vội vàng rút tay về, y giãy dụa muốn đứng lên nhưng eo mềm nhũn nên lại nằm xuống.
“Cẩn thận chút,” Mộ Dung Diễn vội vàng ôm y xoa eo, “Có đói không? Ta gọi người mang đồ ăn sáng tới nhé?”
Cố Lang gật đầu.
Mộ Dung Diễn đi gọi người rồi vắt khăn lau mặt cho y: “Ngụy tướng quân mấy ngày nữa phải về biên giới phía Bắc, lát nữa ta sẽ đến đại doanh, ngươi ở đây nghỉ ngơi được không?”
Cố Lang nghĩ ngợi rồi nói: “Ta cũng đi.”
Mộ Dung Diễn xích lại bên tai y cười nói: “Không đau à?”
Cố Lang giật khăn phủ lên mặt hắn.
“Khoan khoan…… Không thở nổi……”
Tiểu thái giám bưng đồ ăn sáng đứng ngoài cửa nghe tiếng cười trong phòng thì không biết có nên vào hay không.
Đây là…… thân mật xong chưa a?
*
Ngụy Thanh Đồng đi đến quán trà nhìn quanh bốn phía.
“Ngụy tỷ tỷ,” Từ Kính Nhi ngồi bên bàn cạnh cửa sổ vẫy tay với nàng, “Ở đây.”
Lần này sau khi Ngụy Thanh Đồng trở về từ biên giới phía Bắc thì vẫn chưa gặp Từ Kính Nhi.
Các nàng quen nhau ba năm trước. Khi đó một tên trộm trêи đường trộm mất túi tiền của Từ Kính Nhi, Ngụy Thanh Đồng nhìn thấy liền đuổi theo mấy con phố, cuối cùng lấy lại được túi tiền.
Sau đó mỗi lần Ngụy Thanh Đồng từ biên giới phía Bắc trở về đều kể cho Từ Kính Nhi một vài chuyện lý thú ở đó, Từ Kính Nhi thì kể với nàng công tử nhà ai đẹp, công tử nhà ai bỏ trốn theo người……
Nhưng hôm nay Ngụy Thanh Đồng đến tìm Từ Kính Nhi để giúp nghĩ cách.
Hôm đó nàng bảo Cố Lang muốn cướp nam nhân của y nhưng đối với chuyện này lại chẳng có kinh nghiệm gì, càng không biết phải ra tay thế nào.
“Vả lại……” Ngụy Thanh Đồng ngừng một chút rồi nói, “Hình như ta cũng không thích Thái tử nhiều như vậy.”
Từ Kính Nhi mờ mịt, “Tỷ thích Thái tử lúc nào? Trước đây chưa nghe tỷ nói bao giờ.”
“Cũng không lâu lắm,” Ngụy Thanh Đồng nói, “Hôm đó về kinh Thái tử mở cổng thành ra, sau đó giao đấu trêи thành…… Ta chợt phát hiện võ công của hắn thật không tệ, so với mấy nam nhân trước đây ta từng gặp thì đánh hay hơn nhiều!”
Từ Kính Nhi: “Cho nên…… tỷ liền thích hắn à?”
Ngụy Thanh Đồng: “Đúng vậy.”
Từ Kính Nhi: “……” Tỷ muốn học lén võ công của hắn chứ gì?
Ánh mắt Ngụy Thanh Đồng chợt dừng lại, nhìn xuống con đường dưới lầu rồi nói: “Hình như ta thấy Thái tử và người trong lòng hắn thì phải.”
Từ Kính Nhi quay lại nhìn, chỉ thấy Thái tử lôi kéo Cố Lang, lúc đi ngang qua sạp bán mặt nạ thì cầm một cái đeo lên cho Cố Lang, chắc thấy không đẹp nên lại đổi cái khác, vẫn không đẹp nên đổi cái khác nữa……
Cố Lang không thể nhịn được, nắm cổ áo hắn kéo đi.
Từ Kính Nhi kϊƈɦ động một tay che miệng, một tay vỗ bàn khiến mấy người ngồi bên cạnh đều quay lại nhìn các nàng.
Ngụy Thanh Đồng không hiểu ra sao, “…… Muội sao vậy?”
Từ Kính Nhi tỏ vẻ cảm động hết sức, nước mắt đều sắp rơi xuống, “Y không cần thủ tiết nữa rồi……”