Người Trong Mắt Tinh Quang Lộng Lẫy


"Ra ngoài cũng không cần tiêu tiền, đã có người lo mọi thứ từ trong ra ngoài.

Lạc Trăn, kiếp trước chị cứu cả vũ trụ đúng không, mau kể đầu đuôi rõ ràng nghe xem nào!"
Lạc Trăn suýt chút nữa choáng váng đầu, dùng sức thoát khỏi móng vuốt, xoa xoa bả vai, nói một câu đầy thấm thía: "Đời nó định sẵn vậy rồi, hâm mộ làm chi!"
"Aaa em cũng muốn yêu đương, em cũng muốn có bạn trai yêu thương chiều chuộng!"
Lạc Trăn nghiêm túc suy nghĩ về yêu cầu của Vưu Sam, cuối cùng trả lời: "Em đổi nguyện vọng khác được không?"
Vưu Sam: "..." Em muốn đánh người!
Hồi cô ra ngoài tập luyện, Đoạn Huyên đã chủ động tới chào hỏi.

Cậu ta so với nửa năm trước có vẻ ổn trọng hơn nhiều.

Có thể là do đến thiết lập công ty đưa ra nên dần mất đi cái khí chất ngây ngô ban đầu, tính tình có vẻ trầm xuống không ít.
Hai người cũng không nói nhiều, chào hỏi qua lại xong liền dựa theo sự sắp xếp của đạo diễn mà bắt đầu luyện tập.
Đến khi chương trình bắt đầu ghi hình, Thẩm Nam Nam mới khoan thai đến muộn.
Bầu không khí lần gặp mặt này giữa cô ta và Lạc Trăn...!khá là xấu hổ.

Đầu tiên không nói đến việc cô ta từng chủ động tiếp cận ông chồng của Lạc Trăn - người đã cùng cô yêu đương mấy năm và mới lãnh chứng gần đây, chỉ riêng việc cô ta mơ hồ có ý muốn "thọc gậy bánh xe" trong bữa tối tư nhân của Hoa Ngu rồi bị bắt tại trận, quả thật là xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn được nữa!
(thọc gậy bánh xe: một hành vi phá hoại, nhưng không phải là phá cho hư hỏng một vật cụ thể mà là gây cản trở sự phát triển tốt đẹp trong việc của người khác.)
Sau khi gặp mặt, hai người cũng chỉ là chào hỏi một câu
đơn giản rồi cũng chả làm gì đụng chạm nhau nữa.

Không biết có phải là do có người chào hỏi trước rồi hay không mà ê-kíp đạo diễn không sắp xếp hai người tương tác nhiều để tránh ngượng ngùng.

Chỉ cần lúc phát sóng, thời điểm mọi người tám chuyện với nhau thì hai người tỏ ra thân thiện gần gũi là được.

Điều này đối với diễn viên mà nói thì không hề gì cả.
Buổi ghi hình suôn sẻ hoàn thành.

Sau đó, tự dưng Thẩm Nam Nam đề nghị mời cả đoàn làm phim và tổ chương trình dùng bữa, lấy lý do là muốn xin lỗi vì việc hôm nay cô ta đã vắng mặt trong buổi tổng duyệt.


Mọi người đều vui vẻ đồng ý.

Vốn Lạc Trăn không muốn đi, nhưng Vưu Sam lại nói: "Đi đi mà, chị không đi thì em có một mình cũng không muốn đi.

Đến lúc đó, cả đoàn làm phim chỉ có một "nữ chính" xuất hiện, bị người ta chụp lại không biết truyền ra ngoài thành cái dạng gì." Cô chỉ đành phải đồng ý.
Thẩm Nam Nam hào phóng đặt phòng tại một nhà hàng buffet hải sản rất nổi tiếng ở Lan Hải.
Sau khi kết thúc bữa ăn trong hòa bình, Lạc Trăn cũng không thèm gọi người đến đón nữa, mặt dày đi ké xe bảo mẫu của Vưu Sam về nhà.
Khi cô về đến chung cư, Vân Phỉ Thời không có ở nhà.

Tối nay anh phải tham gia buổi liên hoan thương nghiệp, không thể về sớm được.

Lạc Trăn tự mình vệ sinh tắm rửa xong liền vô cùng mệt mỏi.

Cô nằm ườn trên giường sofa trong phòng khách đợi anh, cuộn mình vào trong đống chăn gối mềm mại.

Nhiệt độ điều hòa vừa phải, sô pha êm ái, cô bất giác mơ màng mà ngủ quên mất.
Đến khi cô tỉnh dậy, căn phòng tối om, chỉ còn ánh sáng yếu ớt hắt ra từ những kẽ hở trên tấm rèm nơi cửa sổ sát đất.

Nhưng không hiểu sao cô có cảm giác khang khác với lúc trước khi cô chìm vào giấc ngủ đêm qua.

Lúc này cô đang nằm trên giường trong phòng ngủ, còn có một luồng hơi ấm từ sau lưng truyền tới, có người đang vòng tay qua ôm eo cô.

Kết hợp mấy điều này lại với nhau liền tạo thành một tổng thể hoàn chỉnh.
Cô để mình thoải mái xoay người vùi vào trong vòng tay ấm áp, gần đến mức không còn kẽ hở, hưởng thụ hơi thở độc đáo và nhiệt độ cơ thể quen thuộc của người đàn ông trước mặt.
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp gợi cảm phát ra trên đỉnh đầu cô: "Dậy rồi à?" Mang theo sự lười biếng khản đặc lúc mới thức dậy.
Cô trở mình, trực tiếp lăn vào trong vòng tay của anh: "Anh về lâu chưa?"
"Khoảng mười hai giờ." Anh ôm chặt người kia vào lòng: "Nằm nghỉ chút nữa đi, buổi chiều cùng anh đến nơi này.
"Được." Lạc Trăn ngoan ngoãn ôm lấy lồng ngực rộng lớn này.


Mùi hương cơ thể quen thuộc theo hơi thở len vào mũi, mỗi hơi thở đều mang theo cảm giác lưu luyến.
Lạc Trăn không buồn ngủ, dính vào lòng người đàn ông không nhúc nhích, cứ nằm vậy mà ngây người.
Một lúc sau, Vân Phỉ Thời nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Lạc Trăn một cách nhịp nhàng, Lạc Trăn biết rằng anh đã tỉnh hẳn rồi: "Em không có quấy rầy anh đâu đấy!"
Anh không nói tiếng nào, dùng tay còn lại vòng qua cần cổ thon dài trắng nõn như sứ, luồn vào trong mái tóc, khống chế đầu của thiếu nữ trên tay mình rồi cúi người phủ xuống...
Đồng hồ trên tường điểm chín giờ rưỡi, gió sóng trong phòng ngủ mới dần dần giảm xuống, phảng phất một hương thơm ngào ngạt triền miên mãi không tiêu tan, mang đến cảm giác kiều diễm khiến người khác đỏ mặt tim đập.
Lạc Trăn yếu ớt nằm trong lòng Vân Phi Thời, cho đến khi hô hấp của cô dần bình ổn lại, trên mặt vẫn còn nét ửng hồng chưa tan.

Giọng cô vừa trầm vừa nhẹ: "Em đột nhiên phát hiện, hai đứa mình đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng còn chưa có ra mắt bố mẹ hai bên đâu đó!" Khi cô nhắc tới hai chữ "cha mẹ", giữa hàng lông mày thoáng hiện lên một tia ảm đạm, nhưng rất nhanh liền biến mất.
"Gia đình" và "tình thân" với cô mà nói cũng chỉ là một từ để gọi vậy thôi.
Vết thương sẽ từ từ lành lại theo thời gian.

Bây giờ cô đã trưởng thành, tự nắm lấy hiện tại và tương lai.

Không chỉ vậy, cô còn có anh, bọn họ sẽ chầm chậm chuyển hóa tình yêu thành một mối quan hệ gia đình không thể tách rời.

Nó hoàn toàn thuộc về cô, là tình thân thật sự.
Giờ cô có nhà rồi, cũng có gia đình rồi.
Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua lưng cô, mang đến cảm giác ngứa ngáy không kiềm chế được.

Cô không khỏi rụt người lại, cố gắng tránh đi sự đụng chạm quyến rũ của ai kia.
"Không thành vấn đề." Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh mà mềm mại, nhìn thẳng vào cõi lòng cô, xoa dịu tất cả nỗi buồn: "Bố mẹ anh đang đi du lịch khắp thế giới, không biết khi nào mới trở về, đợi đến lúc đám cưới tổ chức họ trở về tham gia là được."
"Ồ..." Cô hiếm khi nghe anh nhắc đến bố mẹ mình, chỉ biết mấy năm nay họ vẫn luôn đi du lịch vòng quanh thế giới.

Từ nhỏ anh đã được thừa hưởng một nền giáo dục ưu tú, nên khi anh vừa thành niên, hai người kia liền yên tâm giao quyền điều hành cho anh rồi bỏ của chạy lấy người.
Nghe thì có vẻ cặp bố mẹ này có vẻ không yêu thương con cái cho lắm, nhưng sau một khoảng thời gian dài ở bên anh, khi nghe anh nói về cha mẹ mình, ánh mắt và giọng điệu cũng không có bài xích gì cả, nhưng đồng thời cũng không có dáng vẻ lưu luyến, càng nhiều hơn là bình tĩnh và đố kỵ.
Một loại bình tĩnh rất khác.
Một số người bình tĩnh vì họ không quan tâm, và cũng có một số người bình tĩnh vì họ đã quen với điều đó.
Trong ký ức của Vân Phỉ Thời, cha mẹ anh là một cặp vợ chồng rất yêu thương nhau, hoạn nạn có nhau, bách niên giai lão.


Trong thế giới của hai người dường như không bao giờ có thể chứa thêm một người thứ ba nào cả.
Nhưng họ đã cho anh một gia đình trọn vẹn, đã nuôi dạy anh rất tốt.

Tuy gia đình anh không giống như những gia đình bình thường khác lúc nào cũng có tiếng cười nói không ngớt, nhưng chí ít cũng vô cùng đầm ấm.

Truyện Khoa Huyễn
Trước đây anh thậm chí còn cảm thấy tình cảm của bố mẹ mình chỉ sợ là ngàn dặm khó tìm.

Có lẽ sau này anh cũng sẽ chỉ tìm được một người vợ môn đăng hộ đối, cùng anh bình bình đạm đạm bên nhau cả đời.
Cho đến khi anh gặp được Lạc Trăn.
Từ đó về sau, con đường đi qua trải đầy những vì sao lấp lánh.
"Em cũng không sao cả, mẹ em sẽ không xen vào riêng của em!" Cô dựa vào anh, dựa vào cả thế giới của mình.
Không ai có thể đặt chân vào thế giới của anh và cô.
Buổi chiều, Vân Phỉ Thời đưa Lạc Trăn đến một hội sở.

Nơi này vừa nhìn đã biết ngay là chuẩn bị cho giới tinh anh thương nghiệp, đặc biệt thích hợp để bàn bạc công việc.

Khách quan mà nói, so với những hội sở tư nhân khác, nó thiếu tính giải trí hơn nhiều.
Khi họ đến đó đã có vài vị mặc vest, mang giày da, khi chất tinh anh đang ngồi đợi.

Bọn họ ai cũng ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, thần sắc nghiêm túc.

Quả nhiên, mấy nơi như này chắc chắn không phải là nơi ăn nhậu chơi bời.
"Ngài Vân, bà Vân." Người dẫn đầu bên đó chủ động đứng dậy chào hai người, hai người ở hai bên trái phải cũng mở miệng chào theo.
Vân Phỉ Thời nhàn nhạt gật đầu, kéo ghế ra để Lạc Trăn ngồi xuống, Sau đó anh mới ngồi xuống ngay bên cạnh.
Anh nhìn Lạc Trăn, giới thiệu với cô: "Đây là luật sư riêng của anh, luật sư Lục."
Lạc Trăn hiểu ý gật đầu.

Luật sư Lục khế mỉm cười, trông vô cùng hiền lành: "Bà Vân, chào cô!" Anh ấy chỉ vào hai người mặc vest: "Còn họ là trợ lý của tôi." Hai người kia lần lượt lịch sự chào hỏi, ngay cả khi nhìn thấy Lạc Trăn cũng không tỏ vẻ có gì ngạc nhiên.
Lạc Trăn tháo kính râm xuống, lịch sự gật đầu.
Các luật sư đều rất thẳng thắn.

Sau khi ngồi xuống, họ không thèm nói mấy câu vô nghĩa, luật sư Lục trực tiếp lấy trong cặp ra một ít công văn đưa cho Lạc Trăn, nghiêm túc nói: "Bà Vân, xin mời xem một chút.


Sau khi cô đọc xong những tài liệu này, nếu có gì thắc mắc, tôi có thể giải đáp cho cô."
Lạc Trăn liếc nhìn Vân Phỉ Thời, thấy anh gật đầu, cô liền cầm vài tài liệu lên, xem qua từng cái một.
Số tiền tiết kiệm gửi ngân hàng, một vài bất động sản ở tiểu bang này và tiểu bang kia ở Hoa Kỳ, một vài căn hộ ở quận này và quận kia ở Vương quốc Anh, một vài căn biệt thự chung cư ở thành phố này và thành phố kia trong nước, một tòa nhà văn phòng CBD ở Bắc Kinh, một vài bất động sản ở Hồng Kông, một vài cửa hàng ở một khu thương mại quốc tế nào đó...
Nhìn đống tài liệu đã được quy đổi nên không cần biết giá trị thật của chúng là bao nhiêu, Lạc Trăn cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Chà chà, nam thần quả nhiên là thâm sâu y như trong tưởng tượng...
Vẻ mặt Lạc Trăn trước sau vẫn luôn bình tĩnh, cũng không xuất hiện cái hội chứng Parkinson* gì cả.

Cô quan sát luật sư Lục phía đối diện một lát, trong mắt nhàn nhạt lộ ra tia tán thưởng.
(*Parkinson là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và mất ổn định tư thế và/hoặc dáng đi.)
Đọc xong mấy bản tài liệu đầu, đằng sau vẫn còn vài bản nữa, Lạc Trăn bình tĩnh mở ra xem tiếp, vẻ mặt vẫn bình đạm như trước.

Chỉ là...
Có bao nhiêu cổ phần ở tập đoàn này, rồi có bao nhiêu cổ phần ở ngân hàng kia...!Cuối cùng còn có 46% cổ phần ở công ty Truyền Thông Giải Trí Hoa Hạ!!!
Những động sản và bất động sản phía trước đương nhiên là rất có giá trị, nhưng những tài sản phía sau này lại càng có giá trị hơn! Hãy nghĩ đến mấy công ty lớn quen thuộc trong nước và những công ty lớn của nước ngoài, phần chia hoa hồng từ đống cổ phần đó có thể tạo thành một con số cao ngất trời.

Hơn nữa...!số cổ phần còn nhiều như vậy...!Gần như là hai con số...
Nam thần đây là tiết lộ hết tài sản cho cô biết sao?
Lạc Trăn tự xưng mình là người đã từng trải biết bao vở kịch lớn nhỏ, nhưng ngay lúc này cũng chỉ có thể bày tỏ cảm xúc thầm trong lòng, bề ngoài vẫn là vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng.

Cô từ từ xem hết, ồ không, là từ từ ngưỡng mộ hết đống tài sản của nam thần.

Cô đặt văn kiện xuống, nhìn về phía Vân Phi Thời, tỏ vẻ thắc mắc.
Vân Phỉ Thời còn chưa giải thích với cô thì luật sư Lục đã chủ động nói: "Bà Vân, nếu cô không có thắc mắc gì, mời cô ký vào văn bản này." Nói xong, anh lại lần nữa đưa tài liệu qua, Lạc Trăn xem thì thấy...
Hợp đồng chuyển nhượng bất động sản...
Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cá nhân...
Ngay phía dưới cột chữ ký của bên A cũng là ba chữ rõ ràng sắc nét: Vân Phi Thời.
Lạc Trăn sửng sốt, nghi hoặc nhìn Vân Phỉ Thời, anh chỉ cười nhạt: "Sính lễ."
Cuối cùng, Lạc Trăn vẫn ký thỏa thuận, đợi Luật sư Lục cùng hai người trợ lý rời đi, cô liền hiện nguyên hình, dựa vào Vân Phỉ Thời sâu xa nói: "Anh chuyển toàn bộ tài sản cho em, sau này nếu em không cần anh nữa, anh phải làm thế nào!"
Vân Phỉ Thời cười bất cần: "Ai nói cho em biết, đó là toàn bộ tài sản của anh?"
Lạc Trăn: "..."
Mẹ ơi con trèo lên được một tên siêu giàu!! Siêu siêu siêu siêu siêu giàu có!
"Còn có..." Nam thần nở nụ cười chết chóc: "Giải thích xem, nói 'Không cần anh', là có ý gì?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận