Lại là vùng biển đó.
Đứng ở bên rìa vách đá cheo leo, Nam Nhược nhìn thấy màu xanh lam cùng với màu xanh lục từ đậm đến nhạt trong lòng nước biển.
Mặt biển có màu xanh lục nhàn nhạt, xanh biêng biếc tựa ngọc bích, giống như một hồ nước trong vắt, dụ dỗ người ta muốn nhảy xuống.
Sâu hơn nữa là sắc xanh lam như màu trời, vừa tĩnh lặng vừa thanh bình.
Sau đó, màu xanh dần dần trở nên đậm hơn, thần bí khó lường.
Nam Nhược dang rộng hai tay rồi thả người nhảy xuống.
“Ùm!”
Nước biển đúng là nóng hổi như suối nước nóng.
Nam Nhược thử mở mắt ra để nhìn ngắm các loài thực vật thủy sinh đang di chuyển trong lòng nước ngát xanh, ngoài ra còn có những tảng đá kỳ lạ hoặc là cao ngất, hoặc là thoai thoải.
Cô cẩn thận đi xuyên qua chúng chứ không hề cảm thấy sợ hãi.
Cô dần dần quên mất phương hướng và độ sâu.
Màu nước biển cũng từ từ thay đổi, từ xanh lục sang xanh lam, rồi lại từ xanh lam sang màu đen.
Nam Nhược cố gắng nắm bắt xung quanh nhưng bốn bề chỉ là một khoảng không trống rỗng.
Cô cảm thấy bản thân sắp sụp đổ rồi.
Ở dưới biển sâu, Nam Nhược không thể nhìn thấy hay phân biệt bất cứ thứ gì một cách rõ ràng.
Nỗi sợ hãi và sự ngột ngạt bao trùm lấy cô.
Đột nhiên, một đôi bàn tay to lớn túm lấy Nam Nhược rồi chầm chậm bơi lên trên.
Đó là ai vậy? Cô cố gắng nhìn rõ người trước mặt mình và muốn bày tỏ lòng biết ơn với anh.
Nhưng Nam Nhược không thể nhìn thấy gì cả, chỉ biết đó là đường nét của một người đàn ông mà thôi...
…
Nam Nhược đột nhiên ngồi dậy từ trên giường rồi thở hổn hển.
Đồng hồ báo thức ở đầu giường hiển thị 5 giờ 47 phút, còn cách thời gian thức dậy 33 phút nữa.
Thế mà cô lại bị giấc mơ kia đánh thức.
Cô nằm trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ về giấc mộng kia.
Cô luôn sợ biển, đặc biệt là biển sâu.
Trong một lần vô tình nhìn thấy cảnh tượng biển sâu trong phim, cô đã bị dọa đến mức nổi da gà khắp người.
Sau đó, Nam Nhược biết được rằng: Mình mắc chứng sợ biển sâu nghiêm trọng.
Tuy nhiên, cô lại thường mơ thấy biển trong những giấc mộng của mình.
Đủ loại biển, có sâu, có nông.
Mà một trong những giấc mơ thường gặp nhất chính là: Cô đứng trên vách đá và định nhún người nhảy xuống biển rộng bất cứ lúc nào.
Nam Nhược mất một lúc để bản thân bình tĩnh lại, sau đó đứng dậy đi rửa mặt rồi bắt đầu một ngày mới của mình.
Nam Nhược dạy học ở trường tiểu học Thực Nghiệm tại thành phố Dư, hiện giờ đang là giáo viên chủ nhiệm của lớp 1/4.
Trường tiểu học Thực Nghiệm ở thành phố Dư là trường tiểu học tốt nhất ở đây.
Có rất nhiều con cái của các lãnh đạo, ông chủ và thành phần tri thức trong thành phố đều đi học ở trường tiểu học Thực Nghiệm, vậy nên có thể hiểu được rằng: Việc giảng dạy ở trường tiểu học kiểu này cực kỳ áp lực.
Nam Nhược nghĩ, chắc chắn là mình chịu quá nhiều áp lực nên mới mơ thấy biển sâu.
Trường tiểu học Thực Nghiệm của thành phố Dư vô cùng nghiêm khắc về chất lượng giảng dạy và quản lý việc dạy học.
Chẳng hạn như, nhà trường quy định giáo viên chủ nhiệm phải là giáo viên môn ngữ văn, giáo viên mới nhậm chức phải đứng lớp đầy đủ từ lớp một đến lớp sáu.
Nam Nhược đã đi làm được ba năm rồi nhưng cô vẫn đang dạy lớp một.
Ba năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học Sư phạm Bắc Kinh, cô đã nhận được lời mời thi vào trường tiểu học Thực Nghiệm của thành phố Dư.
Thành phố này là thủ phủ của tỉnh.
Quê nhà của Nam Nhược nằm ở một thành phố nhỏ cách thành phố Dư hơn một trăm km.
Ba mẹ đều hy vọng cô làm việc gần nhà, vậy nên một tỉnh lị như thành phố Dư là sự lựa chọn tốt nhất.
Nam Nhược vừa vào làm đã dễ dàng trở thành giáo viên chủ nhiệm khối một.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô sẽ dẫn dắt lớp này đến khối sáu và tốt nghiệp tiểu học luôn.
Nhưng mà cuộc sống luôn có đủ chuyện bất ngờ - thứ mà bản thân có thể nghĩ tới hoặc không thể nghĩ tới.
Chẳng biết là do cô tốt nghiệp ở một ngôi trường quá tiếng tăm như đại học Sư phạm Bắc Kinh hay là chỉ vì cô quá may mắn, lớp một mà Nam Nhược phụ trách lúc mới nhậm chức có rất nhiều con cái của các nhà lãnh đạo khác nhau.
Một lớp học như vậy mà lại được giao cho một giáo viên mới và không hề có hậu thuẫn như Nam Nhược.
Rõ ràng điều này cho thấy nhà trường không hề xem trọng vấn đề này.
Sau khi dẫn dắt lớp đó lên khối hai, Nam Nhược lại tiếp nhận yêu cầu phụ trách lớp một thêm lần nữa.
Nam Nhược cảm thấy hết sức khó chịu khi cô lại phải phụ trách lớp một.
Cô mới vừa xây dựng tình cảm yêu mến với những đứa trẻ của lớp học trước đó thì bọn họ đã bị tách rời rồi, điều này khiến Nam Nhược rất bực bội.
Tuy nhiên, điều khiến cô khó chịu còn hơn thế nhiều.
Trong lớp một mà cô mới đảm nhận này, hầu hết học sinh đều có gia đình làm kinh doanh, vô số đứa trẻ được chiều chuộng và trở thành công chúa, hoàng tử.
Có thể nói rằng cảnh tượng gà bay chó sủa luôn diễn ra trong lớp hàng ngày.
Tất nhiên, điều khiến Nam Nhược đau đầu nhất không phải là giải quyết tranh chấp giữa các học sinh này mà là có một học sinh cực kỳ chật vật trong học tập.
Học ghép âm thì không biết, đọc chữ thì không đúng, ngay cả những chữ đơn giản nhất, cô vừa dạy xong thì cậu bé đã quên ngay chỉ trong chớp mắt… Mỗi lần dạy ngữ văn cho học sinh này, Nam Nhược đều phải mất rất nhiều thời gian để xây dựng tâm lý cho bản thân.
Điều quan trọng nhất là phụ huynh của học sinh này không hề hợp tác chút nào.
Hoặc là không trả lời tin nhắn, hoặc là chẳng trả lời điện thoại.
Cô muốn nói với ba mẹ của cậu bé rằng: Ở nhà, họ hãy chú ý nhiều hơn đến việc dạy đọc và viết cho con mình.
Nhưng ba mẹ của học sinh này cứ như thể đã biến mất.
Cô cẩn thận nhớ lại buổi họp phụ huynh vào cuối học kỳ trước của năm lớp một, tìm tòi để xem thử rốt cuộc phụ huynh của học sinh này là thần thánh phương nào, tại sao họ lại vô trách nhiệm đến vậy.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ cả buổi trời, Nam Nhược vẫn không nhớ ra, vì vào thời điểm cuối học kỳ trước của năm lớp một, do chịu ảnh hưởng của tình hình dịch bệnh nên buổi họp phụ huynh đã được tổ chức trực tuyến...
Nam Nhược nhìn vào học sinh kia trong lớp mình.
Đó là một cậu bé có nước da trắng trẻo, vẻ ngoài ưa nhìn, đặc biệt là đôi mắt kia vừa to tròn vừa ngời sáng.
Nam Nhược vừa nhìn thấy cậu bé thì trong lòng đã thở dài.
Một đứa trẻ xinh xắn đến thế, vậy mà sao việc học hành lại vất vả đến nhường ấy?
“Kha Tư Viễn à, em hãy xuống văn phòng với cô Nam sau giờ học nhé.” Nam Nhược nói bằng giọng điệu dịu dàng.
Cho dù trong lòng có suy sụp đến đâu thì Nam Nhược vẫn sẽ luôn kìm nén sự nóng nảy của mình khi đối mặt với học sinh.
Việc học kém không phải hoàn toàn là do học sinh.
Bất cứ ai cũng có thể đến trường cả, việc dạy học sẽ giáo dục con người.
Có thể nói Nam Nhược là người tự yêu cầu bản thân tuân thủ nghiêm ngặt các chuẩn mực hành vi cơ bản của giáo viên.
Rõ ràng cậu bé tên là Kha Tư Viễn này thực sự giỏi mọi thứ trừ việc học.
Không cần bàn đến ngoại hình dễ mến, cậu bé đều xuất sắc ở các bộ môn mỹ thuật, âm nhạc, thể dục và các môn khác.
Đặc biệt, giáo viên mỹ thuật luôn khen Kha Tư Viễn là có khả năng cảm thụ nghệ thuật rất tốt, khả năng thực hành cừ khôi, sau này cậu bé rất phù hợp để trở thành một nghệ sĩ.
Nhưng chuyện Kha Tư Viễn có thể trở thành nghệ sĩ hay không là chuyện của tương lai.
Hiện giờ, Nam Nhược đang lo lắng về việc phải làm thế nào để cậu bé đọc hết một câu sao cho trôi chảy, đánh vần được chữ “b” và “d”, phân biệt được chữ “m” và “w”, đồng thời viết chính xác chữ “này” và “kia” – những chữ cô đã từng dạy vô số lần.
Sau giờ học, một cậu bé tên là Kha Tư Viễn bước vào phòng làm việc của Nam Nhược, lịch sự gõ cửa: “Cô Nam, cô có ở bên trong không ạ?”
“Nào, Tư Viễn, em ngồi đây đi.”
Nam Nhược đã chuẩn bị chỗ ngồi ổn thỏa từ sớm rồi.
Cô tận dụng thời gian được dạy bù vào thứ sáu để dạy kèm cho Kha Tư Viễn sau giờ học.
Nam Nhược không phải thánh mẫu, càng không phải là người đầy lòng cảm thông đến vậy.
Cô chỉ lo rằng: Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thành tích của cô sẽ không còn nữa...!Nếu trông nom một học sinh có điểm số kém nhất toàn khối thì về cơ bản, sẽ chẳng có chuyện tốt đẹp gì xảy đến với cô cả.
Nam Nhược hít một hơi thật sâu, sau đó vừa mỉm cười vừa nói với Kha Tư Viễn: “Nào, chúng ta hãy đọc lại bài khóa mà chúng ta đã học hôm nay thêm một lần nữa nhé.”