Mặc dù anh không thích trẻ con nhưng sinh mệnh này đã chào đời, cho nên anh vẫn sẽ hoàn thành trách nhiệm mà một người làm ba nên gánh vác.
Chỉ cần xoay người lại, anh sẽ trông thấy người anh yêu đang đứng sau lưng anh, khi anh mệt mỏi, bàng hoàng hay đau khổ, cô sẽ mỉm cười dịu dàng, trao cho anh một cái ôm hay dịu dàng khẽ nói “đừng sợ, em ở đây”, chỉ cần vậy thôi là Kha Ngu sẽ lại thấy mình được nạp đầy năng lượng.
Thế nhưng buồn cười ở chỗ, mẹ ruột của con anh lại không phải là người đó.
Trái lại, dường như giáo viên của con anh lại mang đến cho anh thứ mà anh đã từng tha thiết ước mơ.
Để thưởng cho Kha Tư Viễn, Kha Ngu dẫn cậu bé tới nhà hàng mà cậu bé thích nhất.
Đó là một nhà hàng có tích hợp khu vui chơi dành cho trẻ em.
Nơi này không chỉ có đồ ăn đúng sở thích của trẻ con mà còn có rất nhiều thiết bị trò chơi, trẻ con ăn xong sẽ ra khu đồ chơi để chơi, còn người lớn thì ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm.
Nam Nhược không muốn đi cùng họ, dù sao đây cũng là khoảng thời gian thân mật của riêng hai ba con họ, cô thực sự không nên đi cùng.
Thế nhưng Kha Tư Viễn vẫn nằng nằng đòi cô đi chung với họ, còn nói rằng sự tiến bộ của cậu bé đều là nhờ công của cô Nam.
Kha Ngu cũng hy vọng cô sẽ đi cùng họ.
Từ khi cô tới dạy phụ đạo cho Kha Tư Viễn, anh vẫn chưa mời cô một bữa nào.
“Cô Nam đi cùng hai ba con chúng tôi đi, coi như là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau.” Anh cố ý thêm hai chữ “bạn bè” vào.
Nam Nhược hiểu ý anh, mỉm cười đáp: “Được.”
Thế nhưng, vì quy định kiểm soát dịch bệnh gần đây nên nhà hàng này không mở cửa đón khách ăn tại chỗ.
Thấy Kha Tư Viễn đứng ngoài nhà hàng nhìn vào bên trong qua tấm kính thủy tinh bằng ánh mắt cực kỳ thèm thuồng, Kha Ngu bèn gọi vài cuộc điện thoại, mười phút sau, bọn họ được mời vào trong nhà hàng.
Trong nhà hàng, ngoài bọn họ ra không còn ai khác, nhân viên phục vụ sợ bị người khác nhìn thấy nên mời bọn họ ngồi vào trong góc trong cùng.
Kha Tư Viễn cắn một miếng gà rán, uống một hớp Coca-cola, ăn một miếng pizza, một que khoai tây chiên, tốc độ càn quét nhanh như gió cuốn.
Trái lại, Nam Nhược hầu như không động tới đồ ăn.
Một mặt là do cô không hứng thú với đồ ăn của nhà hàng này, mặt khác là do cô thấy lúng túng.
Hiện tại, cô và Kha Ngu giống như ba mẹ đưa con đi ăn vậy nhưng rõ ràng họ là giáo viên và phụ huynh…
Kha Tư Viễn chơi một mình quên cả trời đất trong khu đồ chơi không có một bóng người.
Kha Ngu ngồi trông cậu bé từ đằng xa, nói với Nam Nhược: “Lần này để cô Nam không được thoải mái rồi.
Đợi đợt phong tỏa này kết thúc, tôi sẽ mời cô ăn cơm để xin lỗi.” Dường như anh hiểu thấu tâm lý của cô.
Kha Ngu đã nói vậy rồi, nếu Nam Nhược vẫn còn xoắn xuýt chuyện này nữa thì không khỏi quá thiếu cởi mở.
Cô nhấp một ngụm cà phê: “Được thôi, vậy đến bữa đó tôi sẽ là người chọn nhà hàng nhé.”
“Không thành vấn đề.” Thực ra Kha Ngu hơi sợ cô từ chối: “Vậy xin cô Nam hãy chọn nhà hàng đắt nhất để phạt tôi thật nặng vào nhé.”
“Đây là tự anh nói đấy nhé.”
“Ừm, là tự tôi nói.”
Bọn họ mỉm cười nhìn nhau, mỗi người cầm một cốc cà phê, ngồi một bên bàn ăn, nhìn từ xa, thực sự rất giống một cặp vợ chồng dẫn con đi chơi…
Kha Tư Viễn chỉ được chơi mười phút là đã phải ra về.
Dù sao hiện tại chính quyền cũng không cho phép ăn tại chỗ, chủ nhà hàng không dám vi phạm lệnh cấm quá trắng trợn.
Rời khỏi nhà hàng, Nam Nhược muốn về nhà, cô và hai ba con họ không chung đường.
Ba người chào tạm biệt trước cửa nhà hàng.
Nam Nhược xoa chiếc đầu nhỏ của Kha Tư Viễn, dặn dò cậu bé hôm nay đã hết thời gian được nghịch máy tính bảng rồi, về nhà không được chơi tiếp nữa.
Kha Tư Viễn bĩu môi không vui nhưng vẫn vâng dạ.
Kha Ngu cười, bảo rằng hiện tại Kha Tư Viễn chỉ nghe lời cô Nam, anh là ba mà nói cậu bé cũng không chịu nghe.
Ba người bình thản và đầm ấm nói chuyện với nhau tựa như gia đình ba người ăn cơm xong sắp phải tạm thời xa cách nhau.
Bên kia đường, một người đàn ông tình cờ chứng kiến cảnh này, người đàn ông đó chính là Khương Kỳ.
Anh ta không tin nổi vào mắt mình.
Sao chỉ mới đó mà Nam Nhược đã kết hôn, sinh con rồi? Tuy nhiên, sau khi nghĩ kĩ lại, chuyện này là không thể.
Lẽ nào là cô hẹn hò với một người đàn ông đã có con riêng? Khương Kỳ có phần không dám tin nhưng đồng thời anh ta lại cảm thấy chuyện này là hợp tình hợp lý.
Gì mà tính tình hững hờ, phong thái dịu dàng, tất cả chỉ là những lời nhảm nhí, chẳng phải cô cũng chỉ là một người phụ nữ hám giàu, thấy tiền là sáng mắt đó sao? Khương Kỳ thầm cười khẩy trong lòng.