“Ồ.” Thì ra ý anh nói quên là cái này.
Nam Nhược thầm thở phào một hơi, cứ như cô có tật giật mình.
Nhưng cô không thể mà cũng không có cách nào làm bạn với Kha Ngu được.
“Chuyện đó thì, ba Tư Viễn, tôi nghĩ chúng ta không thể làm bạn bè được.
Chúng ta vẫn cần vạch rõ ranh giới giữa phụ huynh và giáo viên thì tốt hơn.”
Được lắm, vạch rõ giới hạn.
Kha Ngu thầm nghĩ trong lòng.
Kha Ngu có thể yên lặng chờ đợi mà không tạo ra bất cứ hành động gì, nhưng anh không tin Nam Nhược sẽ quên anh và quên mất đêm hôm đó.
Việc cô tránh mặt anh và né tránh mối quan hệ của họ đã nói lên phần nào sự chìm đắm của cô rồi.
“Được thôi, nghe lời cô Nam.
Cô Nam nói thế nào thì làm như thế.” Kha Ngu đánh lái về bên phải rồi liếc nhìn Nam Nhược đang ngồi ghế lái phụ, anh cười nói với cô: “Cô Nam ở đoạn nào nhỉ? Tôi lái xe đưa cô về.”
“Cứ đi thẳng tới đường Mai Nam là được.
” Giải quyết dễ dàng như vậy ư? Nam Nhược không dám tin.
Nhưng nếu Kha Ngu đã thoải mái đồng ý thì cô không cần phải rối rắm nữa, quay trở lại điểm ban đầu là tốt nhất.
“Ba Tư Viễn, hôm nay thật sự phải cảm ơn anh.”
“Cô Nam không cần khách sáo.
Dù chúng ta không phải bạn bè thì tôi vẫn nợ cô một ơn huệ lớn, trước đây cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều, chuyện nhỏ ngày hôm nay không đáng nhắc đến.”
“Không sao đâu, tôi cũng rất vui khi nhìn thấy bạn Tư Viễn tiến bộ.”
“Hôm nay Kha Tư Viễn đi học tốt chứ?”
“Ừm, tốt lắm.
Bạn ấy rất ngoan, sau khi biết nhiều chữ hơn thì khả năng đọc cũng tiến bộ rất nhiều.” Nhắc tới tình hình học tập của Kha Tư Viễn, Nam Nhược cũng chủ động nói nhiều hơn, bầu không khí giữa cô và Kha Ngu trở nên thoải mái hơn.
“Lúc trước là vì tôi bận quá nên không có thời gian đón thằng bé.”
“Vậy tuần trước anh…” Nam Nhược cảm thấy bọn họ không phải bạn bè nên cô không dám hỏi quá nhiều.
“Ừm? Tôi làm sao cơ?”
“Công việc của anh không bận sao?”
“Bận chứ.”
“Vậy làm sao anh có…” Nam Nhược cảm thấy cô hơi tò mò quá.
Cô vốn đã quen với cách nói chuyện với Kha Ngu như trước đây nên muốn biết gì đều hỏi thẳng.
Bây giờ nói một mà muốn hiểu mười thì quả thực là không quen.
“Sao có thời gian đón Kha Tư Viễn à?”
“Ừ.” Nam Nhược quyết định nói ít lại.
“Cô thật sự muốn biết chứ?”
Chuyện gì vậy? Nhất thời Nam Nhược không hiểu được.
Cô nhớ tới lúc mới quen Kha Ngu, anh luôn hỏi cô một số những câu hỏi kỳ lạ mà cô không thể nào đoán trước được.
Nhưng hiện tại vấn đề này dường như không thể dùng từ kỳ lạ để hình dung được nữa, cô cứ cảm thấy lời nói của Kha Ngu có gì đó là lạ, giống như thăm dò mà lại không hẳn.
Mà bầu không khí giữa hai người họ lúc này lại càng kỳ lạ hơn.
Đây không phải lần đầu tiên Nam Nhược ngồi xe của Kha Ngu, cũng không phải lần đầu tiên ở cùng anh trong một không gian yên tĩnh.
Nhưng vào ngày mưa này, trong xe tràn ngập một sự mập mờ khó tả.
Cho dù Nam Nhược nói chúng ta không thích hợp làm bạn bè, cho dù Kha Ngu nói nghe lời cô giáo Nam.
Dù lời nói của họ có khẳng định đến đâu, họ cũng không thể ngăn chặn được bầu không khí này ngày càng nảy sinh ra nhiều hơn.
Nó giống như hai sợi dây mọc ra từ cơ thể họ, mỗi bên một sợi, rồi từ từ kéo dài ra và buộc lại với nhau.
Kha Ngu liếc nhìn thấy dáng vẻ của cô, trong lòng tuy đang cười nhưng nét mặt lại rất bình tĩnh.
“Cô Nam yên tâm đi, không phải lý do mà cô không muốn nghe đâu.”
Cô không muốn nghe cái gì? Nam Nhược nghiêng đầu nhìn về phía Kha Ngu đang lái xe, trên mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.
Chuyện cô không muốn nghe nhất chính là Kha Ngu hỏi cô về chuyện đêm đó.
Sau đó cô mới hiểu ý của Kha Ngu khi nói ‘Thật sự muốn biết’ trong câu hỏi trước đó của anh…
Kha Ngu biết Nam Nhược đã hiểu nhưng anh là người biết điểm dừng, thấy tốt thì ngừng.
“Tôi đang chuộc lỗi.” Kha Ngu đánh tay lái và nói: “Tôi đã từng phạm phải một sai lầm, Thượng Đế trừng phạt tôi, bây giờ ngài ấy ban cho tôi một cơ hội chuộc tội.”
Nam Nhược nghe Kha Ngu nói bèn suy ngẫm về ý nghĩa trong câu nói đó.
Hôm nay anh không có nói gì về chuyện đêm đó, nhưng từng câu chữ dường như đều đang ám chỉ đến.
“Cô Nam, đến nhà cô rồi.”
Trong lúc Nam Nhược vẫn đang mải vắt óc nghĩ ngợi thì Kha Ngu đã lái tới trước nhà cô.
“Ba Tư Viễn, ngại quá, quần áo của anh bị tôi làm ướt hết rồi.”
“Không sao, để cô Nam mượn mặc tạm trước.”
“Cảm ơn anh, ba Tư Viễn.
Tôi sẽ giặt sạch nó rồi trả lại anh.”
“Không sao, không cần vội đâu.”
Nam Nhược quay người mở cửa ghế bên phải.
“Đợi một chút.” Kha Ngu một tay níu cô lại.
Tay của anh rất lớn, nhẹ nhàng nắm chặt cánh tay thon gầy của Nam Nhược.
Kha Ngu cảm thấy hơi nước trên tay Nam Nhược lạnh buốt, hoàn toàn khác với cô ở trong giấc mơ.
Nam Nhược cảm thấy lúc bàn tay khô ráo của Kha Ngu chạm vào người mình, cánh tay chợt dâng lên một cảm giác ấm áp.
“Cầm theo ô đi.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm!”
“Không có gì, cô về nhà nhớ tắm nước nóng luôn nhé.”
“Tạm biệt, ba Tư Viễn.” Nam Nhược nói xong, giơ ô lên rồi đi thẳng vào khu chung cư mà không quay đầu lại.
“Tạm biệt, cô Nam.”
Kha Ngu thấy bóng dáng của cô dần biến mất trong màn mưa, đến khi không còn nhìn thấy nữa anh mới lái xe rời đi.