Sau lần thi thử này của các khối, trường tiểu học Thực Nghiệm sẽ cho học sinh nghỉ hè.
Bởi vì tình hình bệnh dịch của hai năm trước nên trường tiểu học Thực Nghiệm không tổ chức họp phụ huynh trực tiếp.
Xét thấy hiện tại tình hình bệnh dịch ở thành phố Dư đã ổn định, các lãnh đạo của trường quyết định dưới tiền đề đảm bảo an toàn sức khỏe, các lớp sẽ tổ chức họp phụ huynh trực tiếp.
Nam Nhược khóc một hồi lâu trước mặt Kha Ngu xong, tối hôm đó cô ngủ rất ngon.
Mấy ngày liền bị thiếu ngủ bây giờ đã được bù lại, đồng hồ báo thức vang lên một lúc lâu rồi cô mới từ từ tỉnh lại.
Buổi trưa, Nam Nhược nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, là người giao hàng, nói có gói hàng được gửi tới cô.
Nam Nhược cảm thấy kì lạ, cô có mua đồ cũng sẽ không ghi địa chỉ nhận ở trường học, là ai gửi tới chỗ cô vậy?
Cô cầm gói hàng về phòng làm việc, mở ra nhìn thì đập vào mắt là một chiếc Iphone đời mới nhất.
“Ấy, cô Tiểu Nam đổi điện thoại à.” Châu Gia Du hỏi: “Cũng được đấy nhỉ, còn là dòng mới nhất với bộ nhớ lớn nhất nữa chứ, cuối cùng thì cô Nam cũng không tiết kiệm tiền nữa rồi.”
Châu Gia Du rất thích trêu Nam Nhược.
“À ừ.” Nam Nhược ậm ừ đáp lời, nhưng cô hoàn toàn không mua điện thoại di động mà.
Cô âm thầm buồn bực, tuy rằng hôm qua điện thoại di động của cô đã bị rơi vỡ lúc giằng co với Khương Kỳ, cô cũng định hôm nay đi mua một cái mới, nhưng rõ ràng đã có người nhanh tay hơn cô.
Lúc này thông báo tin nhắn vang lên, là Kha Ngu gửi tới.
Quả nhiên là anh.
Kha Ngu nói hôm qua anh thấy điện thoại di động của cô bị rơi vỡ nên tiện tay chọn một cái gửi cho cô dùng đỡ.
Iphone dòng mới nhất có bộ nhớ lớn nhất là để dùng đỡ trước ư?
Nam Nhược nghĩ món quà này hơi quý giá, cô tới một góc trong trường không có ai, gọi điện thoại cho Kha Ngu.
“Này, anh Kha.”
“Xin chào cô Nam.”
“Tôi nhận được điện thoại di động rồi nhưng tôi không thể nhận được, đắt quá.”
“So với việc cô Nam giúp đỡ tôi thì món đồ này không đắt chút nào, ngược lại tôi còn thấy chưa đủ.”
“Nhưng…” Nhất thời Nam Nhược không biết nên từ chối thế nào.
“Nhận đi nhé, hửm?”
Âm “hửm” cuối cùng của Kha Ngu giống như dùng giọng mũi để thốt ra, mang theo ma lực mê hoặc lòng người, thoáng cái Nam Nhược lại nhớ tới lúc ở nhà hát lớn, cô và Kha Ngu trò chuyện với nhau, khi đó giọng nói của Kha Ngu cũng có vẻ mê người như thế này.
Không chỉ ở nhà hát lớn, mà trong vô số giấc mơ của Nam Nhược, giọng nói của Kha Ngu đều cuốn hút khiến cô mê đắm, ví dụ như khi anh nói tôi và cô cùng khiêu vũ nhé, anh nói tôi sẽ đón cô, anh nói đi theo tôi đi…
Thì ra, bất kể là hiện thực hay ở trong mơ, Nam Nhược đều không có năng lực phản kháng.
Việc học tập của các khối lớp một là nhẹ nhàng nhất, áp lực nhỏ nhất, học sinh và các giáo viên cũng được thoải mái nhất.
Sau buổi thi cuối kì trên lớp, Nam Nhược cầm bài thi quay về phòng làm việc để chấm điểm.
Điều khiến cô vui mừng chính là điểm ngữ văn và toán học của Kha Tư Viễn không còn đứng ở vị trí đội sổ nữa, tuy rằng vẫn là đếm ngược từ dưới lên nhưng đối với cậu bé mà nói thì đây đã là tiến bộ vượt bậc rồi.
Nam Nhược rất muốn chia sẻ niềm vui này với Kha Ngu đầu tiên, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kha Ngu.
Tin nhắn cuối cùng của bọn họ là vào ngày hôm trước, Kha Ngu gửi cho Nam Nhược một bức ảnh Kha Tư Viễn đang học bài tại nhà.
Từ sau buổi tối Nam Nhược khóc lóc với Kha Ngu và bọn họ nói chuyện với nhau, dường như bọn họ đã thành bạn bè thực sự.
Mặc dù có vài thứ, có một số việc hai người bọn họ không nói trắng ra, nhưng không nhắc đến như vậy ngược lại có vẻ dễ giữ gìn mối quan hệ hơn.
“Học kỳ này Tư Viễn có tiến bộ rất lớn, cậu bé đã tiến thêm vài bậc rồi!” Nam Nhược gửi thứ hạng của Kha Tư Viễn cho Kha Ngu xem.
Kha Ngu nhanh chóng trả lời: “Ít nhiều cũng nhờ có cô giáo Nam để ý dạy dỗ! Phần thưởng của con trai tôi đã chuẩn bị xong rồi, không biết tôi có thể tặng cô giáo Nam cái gì để cảm ơn?”
“Tôi cũng không cần đâu.”
“Vậy thì để tôi suy nghĩ cẩn thận.”
Nam Nhược hơi không biết nói gì, người này hình như không chịu hiểu ý trên mặt chữ lắm.
“Buổi họp phụ huynh vào thứ sáu tôi sẽ đến đúng giờ, lúc đó tôi sẽ gặp trực tiếp cô Nam để cảm ơn.”
“Được rồi.” Nam Nhược miễn cưỡng trả lời.
Ngày bọn họ gặp lại cũng chính là hôm họp phụ huynh.
Thực ra đây là lần đầu tiên Nam Nhược mở cuộc họp phụ huynh cho lớp này, lần đầu tiên đứng trên bục giảng nhìn xuống toàn bộ phụ huynh của lớp, nội tâm ít nhiều cũng cảm thấy hơi lo lắng.
Cô mặc chiếc váy liền cộc tay bằng vải denim, để lộ ra xương quai xanh còn bờ vai được che kín, làn váy dài tới cẳng chân, thắt lưng đi kèm nút lại trước bụng.
Nhìn tất cả đều có vẻ vừa vặn.
Nam Nhược đứng trên bục giảng, liếc nhìn một lượt, nhanh chóng nhìn thấy Kha Ngu ngồi ở chỗ của Kha Tư Viễn, anh rất cao, lúc ngồi phải hơi co chân lại, trông có vẻ không được thoải mái cho lắm.
Không hiểu sao Nam Nhược lại thấy buồn cười, khóe miệng cô không kiềm được mà hơi nhếch lên.
Kha Ngu ngồi bên dưới nhìn lên Nam Nhược trên bục giảng, cô đứng ở đó như một đóa hoa bách hợp nở rộ, giọng nói vẫn luôn nhẹ nhàng như vậy, nhưng khi giới thiệu, chia sẻ tình hình học tập trong học kỳ này của học sinh lại có vẻ cực kì tự tin và chắc chắn.
Giống như cái bục giảng này là thuộc về cô, còn cô thuộc về bục giảng.
Kha Ngu thầm nghĩ như thế.
Nhưng hình ảnh trước mắt anh dần lệch đi, trong nháy mắt như trở về lúc ngồi ở nhà thờ, anh ngồi trên ghế và cầu nguyện, còn Nam Nhược đứng trên thánh đàn lắng nghe, anh là giáo đồ của cô, còn cô là chúa cứu thế của anh.
Hai tay Kha Ngu tạo thành hình chữ thập trên trán, trong lòng niệm Chúa ơi, xin hãy khoan dung và cứu rỗi con.
Nam Nhược từ trên thánh đàn chậm rãi đi xuống, xoa đầu anh nói Cha ở trên trời đã tha thứ cho lỗi lầm của anh…
Cuộc họp phụ huynh sắp kéo dài được một tiếng, có thể nói là Kha Ngu hoàn toàn không nghe được gì, toàn bộ quá trình anh đều như tự đặt mình trong nhà thờ, thú tội với Nam Nhược trên bục giảng.
Các phụ huynh hình như rất hài lòng với cô giáo nhìn có vẻ nhu nhược này.
Đằng sau vẻ mềm yếu đó thực ra là sức mạnh cực kì lớn, điều này xuất phát từ năng lực nghiệp vụ của cô, cũng xuất phát từ lý tưởng giáo dục của cô: Cô đều rất có trách nhiệm với từng học sinh, việc giáo dục không phân biệt gì dường như được cô thực hiện rất nhuần nhuyễn.
Sau khi tan họp, các phụ huynh vây quanh Nam Nhược hỏi rất nhiều vấn đề, mỗi người tôi một câu anh một câu, Nam Nhược hoàn toàn không có thời gian để nghĩ tới Kha Ngu.
Đợi đến khi mọi người giải tán rời đi hết rồi, cũng tới giờ tan tầm của các giáo viên của trường học.
Nam Nhược ở trong phòng làm việc uống một cốc nước lớn, nghỉ ngơi một hồi lâu rồi mới đứng dậy rời đi.
Họp phụ huynh mệt hơn rất nhiều so với lúc đi học, Nam Nhược nghĩ thầm, cũng may mà mỗi học kỳ chỉ mở họp một lần.