Người Trong Mộng Là Phụ Huynh Học Sinh



Kha Ngu trong gương lấy ra một cái túi nhỏ từ trong túi quần, đưa hai tay ra trước mặt Nam Nhược, để sợi dây ra trước mặt cô, đó là một sợi dây chuyền bạch kim.

Hai bên dây rất mảnh, nhưng ở giữa lại có một vòng cung hình chữ V được làm bằng kim cương.

Nam Nhược còn chưa kịp phản ứng lại, Kha Ngu đã đeo sợi dây chuyền kia lên cổ cô, trông nó rất hợp với cô và chiếc váy ngắn màu đen này.

Nam Nhược nhìn bản thân và Kha Ngu trong gương, nếu cô nói không thích thì đấy là nói dối, nhưng cô biết chắc chắn dù là chiếc vòng cổ hay bộ váy này thì cả hai đều cực kì đắt đỏ.

Nam Nhược xoay người nhìn Kha Ngu: “Sao tự dưng anh lại tặng em món đồ đắt tiền thế?”

Thật ra Kha Ngu chưa bao giờ thích dùng tiền để lấy lòng Nam Nhược, trước giờ trong thâm tâm anh rất sợ dùng vật chất và tiền tài để nối tiếp mối tình này, thời gian hai người họ ở bên nhau không lâu, chỉ có lần trước là anh tặng Nam Nhược một cái điện thoại và đưa cô đến một nhà hàng sang trọng mà thôi.

“Đâu có lý do gì đâu? Chẳng phải em nói không có quần áo phù hợp à, vậy nên anh mới đi mua.”


“Còn vòng cổ thì sao?”

“Lần trước anh thấy em mặc cái váy đỏ kia đã cảm thấy có lẽ nên đeo thêm một sợi dây chuyền.

Chỉ có thể thôi.” Kha Ngu bất lực dang hai tay ra.

Tuy lời nói của anh không có bất cứ vấn đề gì.

Nhưng Nam Nhược vẫn thấy trong mắt anh có chút dao động và lảng tránh khó phát hiện.

Nói dối và không bộc lộ suy nghĩ trong lòng mình là khóa học bắt buộc của Kha Ngu trong mấy năm qua, anh đã thuần thục từ lâu.

Nhưng không biết vì sao khi đứng trước mặt Nam Nhược, dường như năng lực này của anh lại mất linh.

“Thật sao?” Nam Nhược nhìn chằm chằm vào mắt anh giống như muốn nhìn thấu anh.

Trong lòng Kha Ngu bỗng cảm thấy chột dạ, anh biết cô đã nhìn thấu anh.

“Xin lỗi Nam Nam.” Kha Ngu thở dài.

Nam Nhược vuốt ve đôi mắt vừa đen vừa sáng của Kha Ngu, trước giờ đôi mắt này vẫn luôn chất chứa ánh sáng của sự tán thưởng và tình yêu đối với cô.

Nhưng bây giờ cô lại thấy trong đôi mắt ấy có một lớp sương mù: “Kha Ngu, anh không cần phải xin lỗi đâu.”

“...!Nam Nam, anh sợ là chuyện ly hôn sợ không được suôn sẻ...!Dương Y có ý kiến với quyền nuôi con, cô ta muốn đưa Kha Tư Viễn qua Mỹ...”


Đây là lần đầu tiên Nam Nhược nhìn thấy Kha Ngu ấp a ấp úng như vậy.

“Bây giờ đang giải quyết thế nào rồi?”

“Anh đã nộp đơn kiện dân sự từ lâu rồi.” Kha Ngu lại thở dài: “Nhưng tuần trước cô ta bảo ba cô ta phản đối quyền nuôi con tại tòa án.” Anh lại dừng lại một lúc: “Anh, cô ta, sao cô ta có thể nói thế được...!“

Nam Nhược vuốt hàng lông mày đang nhíu lại của Kha Ngu: “Không sao đâu, cô ấy là mẹ nên muốn nuôi con cũng bình thường thôi.”

“Cô ta muốn quái gì! Cô ta còn không muốn có con hơn cả anh...” Cảm xúc của Kha Ngu kích động: “Rất xin lỗi Nam Nam.”

Kha Ngu nhìn Nam Nhược trước mặt, nếu không phải cô kịp thời xuất hiện trong cuộc đời của anh và Kha Tư Viễn của anh thì có lẽ bây giờ mỗi đêm anh vẫn sẽ ngâm mình trong bồn tắm để tìm kiếm cảm giác ngạt thở kia, chỉ có cảm giác không thở nổi trong thoáng chốc mới nhắc nhở rằng anh đang còn sống.

“Anh không cần phải xin lỗi em đâu, chẳng phải anh nói hai người đã sống ly thân rất nhiều năm, cho dù có dựa theo điều khoản pháp luật thì chúng ta vẫn quang minh chính đại mà?” Nam Nhược kéo tay Kha Ngu, đặt tay cô vào lòng bàn tay anh: “Kha Ngu, em bước vào cuộc đời của anh, anh thay đổi vận mệnh của em, chúng ta cùng chở che cho nhau.”

“Nam Nam.” Sương mù trong đôi mắt Kha Ngu bị nước mắt thay thế, đôi mắt anh rưng rưng.

“Kha Ngu, em là hồ ly nhỏ của anh đấy.” Nam Nhược cười nói.


Cặp mắt ấy cong cong như trăng lưỡi liềm, nụ cười đang nở rộ trên đôi môi kia ẩn chứa sự dịu dàng và tình cảm nồng thắm, có sự dịu dàng và sức mạnh mà Kha Ngu tình nguyện chìm đắm trong đó không muốn thoát ra.

“Nam Nam...” Kha Ngu ôm lấy Nam Nhược.

Nam Nhược cảm thấy bờ vai mình ươn ướt, chắc chắn lại là nước mắt của anh.

“Sao anh cứ thích tựa vào vai em khóc thế?”

Tuy miệng thì nói thế, nhưng cô lại nhẹ nhàng vỗ về sau lưng anh: “Anh không được khóc ướt cái váy này đâu, đắt lắm đấy!”

“Anh mua cho em mười cái.” Kha Ngu cười.

Anh ôm Nam Nhược, cảm thấy cơ thể lại được tiếp thêm năng lượng, cho anh hoàn thành lần tự cứu rỗi bản thân này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận