Vì thế cách duy nhất chính là giám sát chặt chẽ em trai của Minh Thu, sau đó trộm kim châm từ chỗ cậu ta.
Dùng xong thì sẽ trả lại.Tất nhiên, đây là kế hoạch của Minh Thu.
Còn kế hoạch của tôi là dùng xong thì sẽ giao cho sư thúc.Lúc này, Đồng Xu chợt chen mồm: "Minh Thu, cậu đã chắc chắn chưa? Phải nghĩ kỹ vào!""Có cái gì mà suy nghĩ chứ, tôi đã quyết định rồi", Minh Thu trả lời anh ta với giọng điệu rất chắc chắn.Đồng Xu lải nhải: "Nếu bố cậu mà biết thì ấn tượng của ông ấy về cậu sẽ sụp đổ hoàn toàn, tiền đồ của cậu cũng coi như xong".Minh Thu lại có vẻ hoàn toàn không quan tâm, nói rằng không sao cả, dù sao thì cậu ấy chỉ muốn điều tra cho ra chân tướng cái chết của người con gái cậu ấy yêu.
Nếu cô ấy bị người ta sát hại thì Minh Thu nhất định sẽ báo thù cho cô ấy.Không ngờ cậu ấy lại là một người hừng hực khí thế, trọng tình trọng nghĩa như vậy.Trong lòng tôi, cậu ấy vẫn luôn là cậu pháp y mặt búng ra sữa, nho nhã yếu ớt, giờ hình tượng ấy đã hoàn toàn sụp đổ rồi.Tôi muốn xác nhận lại các chi tiết, vì thế tôi liền hỏi Minh Thu em trai cậu ấy thường ở đâu.
Nếu chúng tôi muốn theo dõi em trai Minh Thu, cướp lấy kim châm thì ít nhất cũng phải biết địa điểm."Trừ công ty thì nó hay sống ở khách sạn của tòa nhà này.
Nó ở một mình, rất ít khi tham gia các hoạt động xã giao", Minh Thu nói.Tôi bất giác nghĩ, sư thúc quả là có bản lĩnh cao cường.
Ông ấy bảo tôi đến đây tìm kim châm quả là không sai chút nào.Đồng Xu nói, nếu đã như thế thì việc theo dõi và cướp kim châm từ tay em trai Minh Thu liền đơn giản hơn nhiều rồi!Minh Thu nói thời gian và địa điểm tế tổ cho chúng tôi, còn suy nghĩ đến một vài tình huống ngoài ý muốn.
Chúng tôi bàn bạc với nhau, mãi đến buổi chiều cuối cùng cũng làm xong đầy đủ công tác chuẩn bị.Tôi giúp Minh Thu để thi thể vào tủ lạnh, còn thi thể của Ngô Thành thì tạm thời để chung với một thi thể khác.Cuối cùng tôi cũng cảm thấy buồn ngủ.Tối qua cả đêm không ngủ, giờ không mở nổi mắt nữa rồi.Minh Thu ngáp một cái, nói là mình cũng không chịu nổi nữa, thế là cậu ấy liền sắp xếp khách sạn cho ba người chúng tôi.Còn Tiểu Vũ thì tôi không biết cô ấy đi lúc nào, thậm chí tôi còn quên hỏi vì sao cô ấy tới tìm tôi.Tôi ngủ thẳng đến tận tám giờ tối.
Sau khi dậy, tôi đi gõ cửa phòng Đồng Xu và Minh Thu, họ cũng đã dậy.Nửa tiếng sau, Minh Thu đưa hai chúng tôi đến một nhà hàng nổi tiếng ăn tối.Tôi ngồi trong nhà hàng sáng rực rỡ, quen được bạn mới, ăn món ăn ngon miệng, nhưng tôi lại cảm thấy rất đau xót.Thậm chí chú hai tôi còn chưa được hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp thì đã mất rồi, mà cô vợ ma của tôi thì còn phải ở chung một chỗ với ông chủ lớn từng giết chết cô ấy.Nghĩ vậy, tôi không ăn nổi nữa."Tôi đi ra ngoài một lát".Đồng Xu ngơ ngác nhìn tôi: "Ra ngoài? Làm gì thế? Nếu đi vệ sinh thì không cần đi ra ngoài"."Tôi biết.
Hai người cứ ăn đi, đừng quan tâm đến tôi".Nói xong tôi vội vã ra khỏi nhà hàng rồi đi tới một góc tối, lấy con hạc giấy Thất Thất đưa cho tôi ra.Tôi lấy diêm ra đốt cháy nó, ngọn lửa bập bùng thiêu đốt, ngay sau những vụn giấy mang theo từng đốm lửa nhỏ bay lên trời.Thất Thất, đến tìm anh đi, anh ở đây...Tôi thầm mặc niệm, rồi quay người định trở về nhà hàng thì chợt nhìn thấy một ông lão ăn xin đang nhìn tôi chằm chằm."Lâu lắm rồi không được thấy con hạc nào đẹp như vậy...", ông ta khẽ nói.Ông lão ăn xin quần áo tả tơi, mặt đầy nếp nhăn, mỗi vết nhăn toàn là ghét đen, mái tóc bạc xơ rối tung lên.
Ông ta còn chưa tới gần tôi mà mùi hôi thối đã xộc vào mũi tôi.Ông ta chống gậy, tay kia thì cầm một cái ống trúc đựng những thẻ trúc đã được viết kín.Thì ra là người bói toán.Nhưng ông ta là một người ăn xin hôi thối như thế này, liệu sẽ có người tìm ông ta để bói toán sao?Tôi không quan tâm đến lời ông ta nói, chỉ nhìn một cái rồi đi lướt qua người ông ta.Sau lưng tôi vang lên hai tiếng “cộp cộp” khi gậy gõ vào đất, sau đó ông ta nói một câu như nửa hát nửa đọc:"Duyên tới duyên đi khi nào mới kết thúc, như hoa như nguyệt tựa xuân thu, chỉ thoáng cái đã mấy chục năm, không ngờ lại gặp được truyền nhân chính thống của người làm hàng mã!"Lúc ông ta nhắc đến người làm hàng mã, tôi dừng chân, quay người lại.Ông ta cười ha ha, dường như đã biết trước việc tôi sẽ quay lại.
Ông ta đi lắc lư tới trước mặt tôi, ông ta cười híp mắt, dùng đôi mắt già nua đục ngầu để quan sát tôi.Những người đi qua chúng tôi đều không nhịn được phải bịt mũi lại, nhìn tôi và ông lão ăn xin bằng ánh mắt kỳ lạ.Ông ta nhìn chằm chằm tôi đến nỗi tôi cảm thấy không thoải mái, mà ánh nhìn của người khác cũng khiến tôi rất khó chịu."Ông biết người làm hàng mã sao?", tôi tò mò hỏi.Ông lão ăn xin gật đầu, sau đó hỏi tôi với vẻ không thể tin được: "Hả? Không phải một cô gái sao?"Tôi sững sờ: "Cái gì? Cô gái???"Nói xong tôi đưa tay lắc lắc trước mặt ông ta: "Ông ơi, ông mù à?"Mắt ông ta trợn lên, hung ác nhìn tôi: "Hừ! Còn trẻ mà đã vô lễ như thế rồi! Tôi còn phải hỏi cậu đấy! Cậu mù hả!"Mùi thối cả người ông ta ập vào người tôi, tôi vội lùi một bước, thầm nghĩ, tôi không nên quan tâm đến ông già điên này!Tôi bất lực lắc đầu, định quay người rời đi.--------------------.