-“Trần Nguyên. Trần Nguyên. Đồ khốn kiếp nhà ngươi, ngươi lăn ra đây cho ta!” Đúng lúc đó, ngoài cửa có tiếng gào thét, kèm theo âm thanh có vẻ lồng lộn, tức tối vọng lại, tiếp đó “rầm” một tiếng cửa phòng của Trần Nguyên bị đạp tung ra, một thiếu niên xấu xí, thân hình béo trùng trục xuất hiện trước mặt Trần Nguyên không khỏi khiến hắn liên tưởng đến một con heo mọi biết nói chuyện, quả thực con hàng này có chút….
Thiếu niên này cũng không lớn, chỉ tầm mười lăm mười sáu tuổi, chạc tuổi Trần Nguyên hiện tại, mặc bộ đồ gấm kiểu phương Đông cổ xưa, mái tóc dài màu đỏ rực, trông rất ngông cuồng, tuy ít tuổi nhưng râu quai nón hai bên cực rậm. Hắn bước từng bước dài, hùng hổ xông vào. Theo sau hắn là bốn năm thiếu niên mặc bộ đồ màu xám trông như gia đinh, tất cả đều vênh váo hống hách, đồng loạt tiến vào.
-“Ngươi là ai? Đến đây làm gì?” Trần Nguyên cau mày, nói với vẻ khó chịu. Dù sao việc bị người khác vô duyên vô cớ đá văng cửa cũng không phải là chuyện vui vẻ gì! Trần Nguyên cũng vậy. Nhưng vẻ mặt khó chịu của hắn chỉ vụt thoáng qua, sau đó là vẻ mặt ngơ ngác, tỏ vẻ thực sự không nhớ chút gì cả.
-“Cái gì! Ngươi lại không nhận ra ta? Xem ra lần trước ta giáo huấn ngươi còn chưa đủ hả? Nghe nói ngươi sắp chết đến nơi rồi, bây giờ xem ra ngươi chưa đến nỗi nào… Hừm… Nhưng mà ngươi lại dám giả vờ không quen biết ta hả? Người đâu… Đánh cho ta. Đánh tới khi hắn nhận ra ta thì thôi.” Thanh niên béo phệ đó nghe xong câu nói này nổi giận đùng đùng quát tháo, thậm chí không để Trần Nguyên giải thích bất cứ cái gì, cứ thế ra lệnh cho thủ hạ của hắn vây đánh Trần Nguyên rất thô bạo.
Nói thật là Trần Nguyên không phải là người luôn nhẫn nhục chịu đựng, có lúc hắn rất hăng máu, đối với những người đã từng bắt nạt bản thân, cũng phải làm cho bọn nó hối hận không kịp, Trần Nguyên là người có thù sẽ thanh toán.…. Lúc còn đi học hắn đã từng gây thù oán với bọn côn đồ trong xã hội, sau khi bị bọn chúng đánh cho một trận tơi bời, một mình hắn cầm dao đuổi đánh 17 người bọn chúng chạy tán loạn khắp Long Thành, khiến bọn chúng sợ đến mức không còn dám xuất hiện trước mặt hắn nữa. Từ đó có thể thấy được tính cách của hắn, theo lời hắn nói, cho dù phải chết… cũng phải chết có tự trọng… Đàn ông sống chỉ vì một cái thể diện, vì hai chữ tự trọng, hai chữ này tuyệt đối không thể để mất, dù chết cũng vậy….
Nhưng Trần Nguyên hiện tại không phải là không muốn phản kháng mà là có phản kháng cũng không có tác dụng gì. Cơ thể gầy còm ốm yếu của hắn, ngay cả đi lại vài bước cũng xiêu vẹo , đứng vững còn khó khăn, chứ nói gì đến đấu đá đọ sức với người ta. Vì thế, chưa kịp phản kháng đã bị chúng ấn chặt xuống đất, tẩn cho một trận đấm đá loạn xạ. Hắn đau đớn nằm bẹp trên nền nhà, không nhúc nhích nổi….
-“Ấy… Tên ngu ngốc này lại không thèm hé răng xin đừng đánh hả? Không giống nó bình thường…. Lẽ nào lần trước bị ta đánh cho ngu thật? Thôi, thôi. Ăn hiếp một kẻ ngu ngốc cũng không phải là tác phong của ta. Ừm… Hơn nữa cũng không thể đánh chết nó được… Đánh chết nó, ta cũng không biết ăn nói thế nào. Về thôi. Lần sau bọn ta lại đến…” Tên béo đứng đó nhìn Trần Nguyên bị đánh, không thèm nói gì, thậm chí còn không thèm cầu xin hắn đừng đánh, chỉ khư khư ôm đầu, đây không phải là phong thái trước đây của Trần Nguyên, nếu là hắn trước đây thì đã sợ hãi vãi đái và quỳ gối xin tha mạng từ lâu rồi, vì vậy nghĩ một lúc và cảm thấy có thể tên này bị đánh ngu ngốc rồi, như lời của dược sư khám bệnh cho hắn nói, có thể hắn sẽ mất trí nhớ hoặc trở nên ngu ngốc, bây giờ xem ra không sai chút nào.
Nghĩ đến đây hắn chẳng buồn ức hiếp Trần Nguyên nữa, huống hồ hắn cũng biết thân thể của Trần Nguyên mềm nhũn ra thế rồi, nếu đánh tiếp chỉ sợ sẽ chết người. Bình thường hắn cũng thích tẩn cho Trần Nguyên một trận tơi bời, song vẫn giữ chừng mực, không để Trần Nguyên bị đánh chết, tuy Trần Nguyên địa vị không cao, tư chất lại kém, song suy cho cùng cũng là em cùng họ của hắn, nếu bị hắn đánh chết thì hắn sống cũng không yên. Vì thế hắn quyết định tạm thời tha cho Trần Nguyên, lúc khác sẽ tính sổ với Trần Nguyên sau.
Nói xong hắn dẫn mấy tên gia đinh đi khỏi. Trong căn phòng trống trải chỉ còn trơ lại mình Trần Nguyên mặc bộ đồ cũ nát, trầy xước khắp người, thở không ra hơi, quỳ rạp trên nền nhà, bên mép ứa máu tươi.
Nhìn về phía thanh niên rời đi, trong mắt Trần Nguyên lóe lên tia nhìn sắc lạnh, hắn quệt mép, rồi vất vả bò dậy, khập khiễng đi ra đóng cửa phòng lại….
-“Ha ha… Thế nào nhóc con? Mùi vị bị người khác đánh đập ức hiếp thích không nà? Hê hê.”
Lúc Trần Nguyên lết ra vừa đóng cửa phòng lại, bỗng có tiếng nói vang lên bên tai hắn, tiếng nói êm ái nhưng đầy thần bí, giọng điệu đầy vẻ đùa cợt, làm hắn giật mình, vội vàng nhìn xung quanh, nhưng xung quanh chẳng có gì cả, ngoài cái bàn cũ nát thì chỉ còn một chiếc giường gỗ mục.
“Ai… Là kẻ nào?” Trần Nguyên hỏi nhỏ trong tiềm thức, vừa nói vừa đưa mắt tìm kiếm khắp phòng, song không tìm được gì cả.
-“Hề hề… nhóc con, ngươi nhìn đi đâu vậy? Ta ở trên tay của ngươi đây này…” Tiếng nói lại vang lên bên tai Trần Nguyên. Trên tay? Trần Nguyên vô thức giơ tay lên, thấy vết xăm hình con rồng trên tay hắn lúc này đang nhấp nháy ánh sáng kì quái.
-“Là ngươi? Hình xăm?” Trần Nguyên chần chừ dò hỏi.
-“Ha ha… Đúng thế, là ta… Có điều ta không gọi là hình xăm, tên đầy đủ của ta là không biết… Nếu muốn, ngươi có thể gọi ta là Soái ca… hoặc Sói ca… Hà hà. Thế nào? Mùi vị bị người ta thông đít có dễ chịu không nè?” Chiếc nhẫn tiếp tục lóe lên quang mang, âm thanh trầm thấp lại vang lên bên tai Trần Nguyên.
-“Ngươi là cái quái quỷ gì thế, việc gì đến ngươi? Nếu không phải vì ngươi, ta lại có thể đến nơi quái quỷ này mà chẳng rõ đầu cua tai nheo thế nào chắc? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Cái con mẹ ngươi chứ, đều do đồ khốn nhà ngươi hại hết, đồ rác rưởi, ông mày sẽ diệt ngươi trước…” Trần Nguyên đứng đó, nổi giận đùng đùng, giơ tay trái lên, chỉ vào hình xăm trên bàn tay trái lớn tiếng chửi rủa.
Dù là ai đi nữa, đang có một tương lai tươi sáng tốt đẹp mà vô duyên vô cớ bị đưa đến nơi này, bị tráo đổi thân xác, lại còn chịu đủ mọi tủi nhục, thì làm sao mà vui vẻ được. Vừa định chửi rủa thì âm thanh của Cửu U lại vang lên bên tai hắn:
“Nhóc con, ngươi vẫn chưa trả lời ta, cảm giác bị người ta ức hiếp thích không?"
-“Nói như cứt heo ấy! Theo ngươi thì thế nào? Tất nhiên là không thích rồi.” Trần Nguyên không thèm suy nghĩ liền nói.
-“Như vậy… Ngươi muốn có sức mạnh không? Có sức mạnh mà người khác cả đời cũng khó đạt được, có sức mạnh có thể khiến ngươi đứng được trên đỉnh cao của thế giới không?” Tiếng nói đầy mê hoặc của Sói ca lại vang lên bên tai Trần Nguyên, giống như một ác ma đang dụ dỗ con người tiến vào con đường lầm lỗi.
“Định mệnh nhà ngươi. Tất nhiên là muốn rồi… Nhưng mà… ngươi có khả năng này không?” Trần Nguyên ngồi trong phòng, ngập ngừng hỏi, giọng nói lạnh lùng đó vang lên trong phòng. Tuy hắn đã cố gắng kìm chế bản thân, nhưng từ giọng nói đó vẫn có thể cảm nhận thấy sự nóng lòng mong đợi.
Nói thật là Trần Nguyên hi vọng có được sức mạnh, hắn hi vọng thay đổi được cảnh ngộ bị động hiện tại của mình. Dù sao thì khi số phận mình bị kẻ khác nắm giữ, có thể tiêu tùng bất cứ lúc nào đâu có dễ chịu, hơn nữa Trần Nguyên hiện tại không không phải tuýp người nhẫn nhục chịu đựng như trước, máu kiên cường và lòng tự tôn khiến hắn không thể chịu đựng được cuộc sống hiện tại. Mà để thay đổi mọi thứ, cách duy nhất chính là sức mạnh… Bản thân có đủ sức mạnh mới có thể đảm bảo cho mình tiếp tục sống được trong môi trường xa lạ này.
Cho nên… Trần Nguyên động tâm rồi, song hắn vẫn cố giữ kiên nhẫn, việc này không hấp tấp được. Tuy hắn mới bước ra khỏi ghế nhà trường, song tiếp xúc với xã hội cũng không ít, nên hắn không dễ gì tin một người hay một vật, cho dù nó vừa lập một kì tích sinh động ngay trước mắt hắn, đó là đưa hắn từ một thế giới vào một thế giới khác.
-“Tất nhiên. Đừng nghi ngờ sức mạnh của ta. Ta có đủ thực lực để khiến ngươi có được sức mạnh mà ngươi muốn, kể cả là khả năng chống chọi với thần thánh.” Tiếng của Sói ca lại vọng ra, giọng điệu lộ ra vẻ kiêu ngạo, ngông cuồng, dường như trong mắt Sói ca, các thánh thần tối cao cũng chỉ tầm thường thôi. Nghe xong câu này Trần Nguyên trầm mặc, trầm mặc rất lâu rồi mới tiếp tục lên tiếng:
-“Thế… ta phải đánh đổi cái gì?” Trên đời không bao giờ có bữa cơm nào miễn phí. Điều này từ nhỏ Trần Nguyên đã hiểu rồi. Hắn không tin hề tin cái âm thanh âm trầm đáng sợ này, một gã giống như ác ma dụ dỗ người trần lại có thể vô duyên vô cớ tặng cho hắn thứ hắn muốn, vô duyên vô cớ giúp đỡ hắn à…
-“Khặc Khặc.… Nhóc con, có biết tại sao ta chọn ngươi không? Vì thằng nhóc ngươi lòng dạ đen tối, lại rất thông minh. Ha ha, ta thích kiểu người như ngươi. Xem ra ngươi có vẻ không tin ta, đã vậy thì chúng ta nên làm một vụ trao đổi đi. Ngươi nghĩ thế nào?” Tiếng Sói ca lại vang lên, xuyên thẳng vào đầu óc Trần Nguyên, không ngừng xoáy quanh tai Trần Nguyên.
-“Khụ… Ta lòng dạ đen tối?” Trần Nguyên nghe xong câu này, bất giác nhếch mép cười gượng. Thực ra bụng dạ hắn hình như không trong sáng, lương thiện lắm thật. Tuy hắn là một tiến sĩ, song cả ngày trong đầu chỉ toàn mơ mộng hão huyền, ngồi mát mà có cả giang sơn, tay ôm người mình yêu, ngoài ra tâm tính tuyệt đối không được coi là người trong sáng. Điểm này Trần Nguyên tự mình hiểu hơn ai hết. Nhưng nếu nói hắn là người xấu thì đánh chết hắn cũng không thừa nhận. Như lời hắn nói thì hắn là người trong sáng như tờ giấy trắng, tuy rằng… Những lời lẽ thế này đã từng khiến Trần Nguyên vui tươi đón nhận vô vàn ánh mắt khinh bỉ của bạn bè.
-“Trao đổi thế nào, nói ta nghe thử xem…” Trần Nguyên ngập ngừng hỏi, có vẻ không nghi ngờ nữa, kì thực trong lòng đã ra quyết định, chỉ cần yêu cầu của đối phương không quá hà khắc thì hắn sẽ tuyệt đối không do dự, đồng ý ngay. Hiện tại hắn hầu như không có lựa chọn nào khác, muốn sống sót trong thế giới nguy hiểm rình rập này, đã đến lúc phải từ bỏ một số thứ…
Số từ: 2252