-“Cháu ngoan, ta nói ngươi nghe cái này, ngươi phải biết rằng chiến đấu là chiến đấu, cái gì cũng không cần quan tâm, cho dù có là đạo lí hay gì đi chăng nữa, cái cần quan tâm nhất là ba điểm sau “nhanh”, “chuẩn”, “độc”. Nhưng theo kinh nghiệm của ta, thì chỉ khi đồng cấp chiến đấu mới phải cần ba điều đó, cái mà ngươi thực sự cần chỉ có hai thứ, đó là “Tốc độ” và “Sức mạnh” và để làm được hai việc này một cách nhanh nhất là tu luyện Đấu Khí nâng cao thực lực của bản thân….còn lại thì phải tích lũy kinh nghiệm chiến đấu thật nhiều.” Trần Thiết Đường nghiêm túc nói, nhấp một ngụm trà, ông tiếp tục nói:
-“Như thế này nhé, một Đại Đấu Sư một sao có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu thần thánh của bản thân đánh bại một Đại Đấu Sư năm sao, nhưng hắn muốn dựa vào kinh nghiệm chiến đấu trâu con bà bò đó để đánh bại một Đại Đấu Sư chín sao thì gần như là điều không thể, trừ phi đối phương chủ quan hoặc không đang yếu máu, nhưng nếu đối phương là một cao thủ Đấu Linh, e là một Đại Đấu Sư với kinh nghiệm chiến đấu đầy mình cũng phải lên bàn thờ ngắm gà… “
-“Đáng suy ngẫm.” Trần Nguyên vuốt cằm, ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
-“Bốp.” Lão tổ tông Trần Thiết Đường đi tới đá Trần Nguyên một cái, sau đó rất nhẹ nhàng: “Thu dọn đồ đi, mai theo ta đi chơi một chuyến. Đến nơi hỗn loạn nhất Đế Quốc thăm thú nhé cháu ngoan.” Nói rồi ông lão ngoắc mông đi ra, bỏ lại Trần Nguyên đang nằm chổng mông lên trời.
……………………………………………………………………………………….
-“Sao đến giờ mà mình vẫn chưa gặp được tiểu thư đài các xinh đẹp nào nhỉ.” Trần Nguyên vừa đi vừa lẩm bẩm.
-“Muốn biết vì sao không?” Trần Thiết Đường quay đầu lại, nhìn thằng cháu bằng ánh mắt trìu mến.
-“Vì sao thế ông?” Trần Nguyên thật thà trả lời.
-“Tại vì ngươi ngu!” Trần Thiết Đường vểnh mũi phán thẳng một câu. “Quanh năm suốt tháng ru rú trong nhà, hết trong nhà thì trong rừng, không thành người rừng coi như cũng may lắm rồi.”
-“……”
……………………………………………………….
Vùng đất hỗn loạn thực nằm ở vùng biên cương phía Tây Bắc của Nam Việt Đế Quốc, nó là vùng biên giới giáp với Quốc Hoa Đế Quốc, nói đúng ra nó hỗn loạn là vì nơi này tập trung hầu hết trộm cướp, bang hội, quân phản loạn. Về địa lý thì nơi này có địa thế vô cùng tốt, phía đông giáp biển, phía bắc chính là vùng rừng núi Hạ Long, một trong Thập Đại Cấm Địa của Âu Long đại lục, nghe nói trong đó có tộc Tiên sinh sống, nhưng vẫn chưa có ai xác thực được điều này. Còn đi về phía tây chính là núi Tử Vong, cũng nằm trong mười Cấm Địa, theo đại lục thông sử thì nơi đây vô cùng kì bí, chưa từng có ai dám bước vào. Vùng đất đây căn bản chính là vùng đất chiến tranh, những người sống ở đây ai cũng có máu mặt, hung hãn đến lạ thường. Hơn nữa, nguy hiểm nhất không phải những món này, thỉnh thoảng lại có một đại đội ma thú chạy ra cùng với tộc Thú nhân, đây mới là điều nguy hiểm nhất, dù là thổ phỉ hay quân phản loạn, đó vẫn là con người, là người thì vẫn có thể thương lượng, nhưng… Thú nhân và ma thú sẽ không thương lượng với nhân loại, gặp bọn nó rồi thì ngoại trừ chết không còn chọn lựa nào khác.
Nơi đây còn là nơi tập trung vô số khoáng sản, có cả những thứ vô cùng quý hiếm nữa, cho nên không chỉ Đế Quốc Nam Việt muốn nó, mà cả Quốc Hoa Đế Quốc cũng muốn.
-“Ông tổ à, người đưa con đến đó không sợ con mất xác sao. Chỗ đó kẻ cướp và phản quân nhiều hơn cả dân lành, hơn nữa còn thường xuất hiện Tộc Thú Nhân và rất nhiều ma thú, người cho rằng một mình ta có thể cân hết hàng ngàn hàng vạn kẻ cướp, ma thú và tộc Thú Nhân hả?” Trần Nguyên xổ nguyên một tràng, làm bộ mặt đáng thương, đôi mắt long lanh.
-“Cút! Một Đấu Tông mà không sống sót nổi trong nơi này thì ngươi vung đao tự thiến đi.” Trần Thiết Đường tỏ vẻ lạnh lùng. “Tuy nơi này có chút nguy hiểm nhưng chính vì nó nguy hiểm cho mới kích thích được tiềm năng của ngươi. Cháu ngoan, nếu ngươi ở nơi đó thì ngươi sẽ luôn luôn nằm trong trạng thái giết chóc từng giờ từng phút, ở đó gần như là một thế giới có sức mạnh thì mới tồn tại được, đến đó ngươi mới biết thế nào là nguy hiểm thực sự, đồng thời ngươi cũng nhanh chóng trưởng thành, trở nên kiên cường hơn, có sức mạnh hơn, không phải là rất tốt sao?” Trần Thiết Đường ôn tồn nói với Trần Nguyên.
-“Vâng. Ta hiểu rồi lão tổ tông.” Trần Nguyên đành miễn cưỡng gật đầu, lời của Trần Thiết Đường không sai tí nào.
-“Tất nhiên, với tư cách là người tu luyện, ngươi cũng không thể vô đây mà không có chút thành quả nào! Ta cũng già rồi, bộ xương già này không thể lúc nào cũng theo ngươi được ăn tiết canh được, thôi thì ta chỉ muốn ngươi sau nửa năm ăn nằm ở đó phải xin được tiết canh của ít nhất 6000 tên cướp, và phải có bằng chứng.” Trần Thiết Đường không nhanh không chậm nói ra, những lời này làm Trần Nguyên xém nữa ngã ngửa.
-“Ngươi có biết thằng nhóc đệ nhất thiên tài của Nam Việt học viện ở Hoàng Thành Thăng Long kinh khủng như thế nào không? Thành tích Đấu Sư chín sao vượt cấp giết chết một Đại Đấu Sư ba sao đấy. Biết sao hắn trâu bò thế không? Cho ngươi biết, đó đều do hắn đã phải trải qua vô vàn lần chém giết sinh tử mới rèn luyện được bản lĩnh như thế, những chiến binh không qua chiến đấu thì không thể gọi là chiến binh chân chính được.” TRần Thiết Đường nghiêm trang, ánh mắt sắt bén như kiếm.
-“Sáu ngàn thì sáu ngàn…cùng lắm mua độc của Sói ca đổ vô nguồn nước là xong.” Trần Nguyên lầm bẩm.
-“Hị hị hị….ta thích.” Sói ca hí hửng, nụ cười vô cùng đê tiện.
……………………………………………………….
Theo đúng như phân tích của Trần Nguyên, Lạng Sơn thành rất thanh bình. Tuy bọn phản quân đông, số lượng kẻ cướp cũng không ít, nhưng chúng đều thân ai nấy lo, không hề có tổ chức,nhưng số lượng quân lính của Nam Việt Đế Quốc vẫn đóng quân ở nơi đây không hề ít, xem ra đề phòng bất trắc vẫn hơn, thật ra mà nói thì cho dù không có một đội quân chính quy nghiêm chỉnh thì chúng vẫn không dám hó hé. Lí do chính là vì một khi chúng dây vào quân đội của đế quốc thì chắc chắn là Nam Việt đế quôc sẽ không tiếc giá nào cử quân đội đi diệt sạch đám này. Vì vậy không có tên nào dám đi khiêu chiến với quyền uy của Nam Việt đế quốc, chỉ có quân đội thường xuyên đi càn quét, khiến bọn cướp và phản quân cho dù có tức tối nhưng vẫn không dám tiếp cận. Cho nên tình hình trật tự trị an ở đây có thể nói là cực kì tốt.
…………………………………………………………….
4 ngày trôi qua.
-“Nắng vồn. Đen chết ta rồi.” Trần Nguyên vừa đi vừa la làng, công nhận xung quanh đây vắng vẻ thật chứ.
-“Keng….choảng…bụp….ô yeah……yeah” Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên không ngớt, thỉnh thoảng còn kèm theo cả tiếng người hò hét vang vọng lại đáp trả Trần Nguyên. Hắn nghe thấy liền vội vã vắt chân lên cổ chạy đến xem náo nhiệt thì nhìn thấy ở phía xa một nhóm thương nhân đang bị một toán cướp tấn công.
Lúc này hộ vệ và tất cả nam giới trong nhóm thương nhân đó đều cầm vũ khí lên giao tranh với bọn cướp. Tuy người của nhóm thương nhân thực lực khá khẩm hơn nhiều, nhưng số lượng lại quá ít, chỉ có mấy chục người. Còn bọn cướp thì phải có trên 100 mạng, trong đó có cả mấy đấu sĩ, so với nhóm thương nhân, rõ ràng là chúng chiếm ưu thế về số lượng. Nếu phía nhóm thương nhân không có một đấu sư ba sao 40 tuổi thì e rằng cả nhóm đã về chầu ông bà rồi.
Tình huống tạm thời là như thế, trên mặt đất đã có không ít xác chết, máu tươi thấm khắp mặt đất. Phụ nữ và trẻ con ngồi trên xe ngựa ai cũng khóc thét, nấp trên xe, run lẩy bẩy.
-“Xem ra có việc để làm rồi.” Trần Nguyên nhảy qua nhảy lại, làm mấy động tác khởi động, nắm chặt nắm đấm. Trần Nguyên vốn chém giết sinh tử trong rừng đã quen tay, gần một năm trời không chém giết gì cả, bây giờ có cơ hội, lại ngửi thấy mùi máu tươi, huyết tính trong người hắn liền bộc phát xông lên như tên bắn, không cần tư thế xuất hiện đẹp, cứ xông thẳng ra.
May mắn là nhóm thương nhân và toán cướp đều có đặc điểm phân biệt rõ rệt, quần áo của họ, bên thương nhân kín đáo thanh lịch, bên hở hang hung tợn lại có một đặc điểm đứa nào cũng bịt kín mặt, chắc do xấu trai quá hay sao ấy.
-“Mấy tên cướp kia, mau lăn ra đây cho bổn công tử phong lưu tiêu sái đẹp trai vô đối xin tí tiết canh nào.” Trần Nguyên một mình xông thẳng tới một tên cướp, tốc độ cực nhanh, nắm đấm đập trực tiếp vào người đối phương, một cú đấm đã làm lục phủ ngũ tạng của đối phương hoàn vỡ nát, một cú đấm xuyên qua người, đấm phát chết luôn. Giết xong một tên lập tức từ quyền hóa trảo bóp nát đầu tên bên cạnh, sau đó cầm lấy cây trường đao dưới dất chém bay đầu hai tên đang có ý định lao lên, cứ thế liên tục chém giết như sói vào bầy cừu, chẳng mấy chốc hơn bốn mươi tên cướp đã về với tổ tiên. Trần Nguyên ra tay vô cùng ghê rợn khủng khiếp, hầu như không có một xác chết nào còn nguyên vẹn.
Từ lúc lao ra cho tới lúc chém giết, Trần Nguyên đã thực hiện rất tốt ba chữ “nhanh”, “chuẩn”, “độc”. Tốc độ nhanh như ma quỷ, ra tay độc ác, một kích tất sát, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn. Tất cả những người đang đập nhau thấy cảnh này đều ngay lập tức khựng lại hết, hai phe tách ra hai bên. Bọn cướp tay cầm vũ khí, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi lùi lại sau mấy chục bước. Chúng đã nhìn thấy những người ngã xuống đều là người của mình, chứng tỏ rằng Trần Nguyên là kẻ thù.
Ngược lại, nhóm thương nhân thì đều lấy lại được bình tĩnh, mặc dù vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng rất nhanh đã trung lại với nhau dưới sự cầm đầu của vị đấu sư, nấp phía sau lưng Trần Nguyên.
Số từ: 2238