"Được!"Phương Thanh Liên lập tức vui vẻ nở nụ cười, hệt như một cô gái nhỏ nhẹ nhàng.
"Tiểu Mãn, ta có chút khát, lấy nước của ta cho ta.
""Rất tiếc tiểu thư, xin lỗi cô, nước trong bình giữ nhiệt uống đã hết.
Tôi gọi điện bảo bọn họ đem một bình đến".
Lục Kiến Thâm nói ngay: "Bao giờ mang đến nơi, tôi đi lấy, các người ở đây chờ.
"Sau đó, anh ta nhìn Nam Khê: "Tôi đi rồi quay lại.
"“Được rồi!” Nam Khê gật đầu.
Sau khi Lục Kiến Thâm rời đi, Phương Thanh Liên cũng đã thay đổi chủ để với Tiểu Mãn.
Trong chốc lát, chỉ còn lại hai người cô và Phương Thanh Liên.
Nam Khê mấp máy môi, vừa định nói, Phương Thanh Liên đã dẫn trươc một bước: "Anh ấy chính là như vậy, chỉ cần là chuyện có liên quan đến tôi, bất kể lớn nhỏ, đều sẽ tự lực tự làm.
""Tôi cũng nói với anh ấy, kỳ thực cứ giao cho trợ lý cạnh bên là tốt rồi, nhưng Kiến Thâm lại nói anh ấy không yên tâm.
"Mặc dù không muốn nghe ân ái giữa bọn họ, nhưng những lời này vẫn lợi dụng mọi cơ hội hằn sâu vào tâm trí Nam Khê.
Lục Kiến Thâm thực sự chu đáo.
Hai năm chung sống, sinh nhật của cô, những ngày kỉ niệm lớn nhỏ, ngày lễ anh không bỏ sót một lần nào.
Chỉ có điều mỗi lần, đều là để Lâm Tiêu chuẩn bị.
Anh ấy chưa một lần tự tay lo liệu.
Mà Phương Thanh Liên vừa chỉ đi lấy nước nóng để đựng trong bình cách nhiệt, anh ấy tự tay đi lấy nó.
Quả nhiên, không so sánh không tổn thương.
Nam Khê ơi Nam Khê, ngươi thật sự thất bại thảm hại.
Hai người lặng im một lúc, Phương Thanh Liên là người lên tiếng đầu tiên: "Tán gẫu chút chứ?"“Ừm.
” Nam Khê gật đầu.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào chân của mình, Phương Thanh Liên chủ động lên tiếng: "Xem ra, cô thật sự không biết.
"Nam Khê lắc đầu: "Tôi trước nay chưa từng nghe nói qua, chân của ngươi làm sao thành như thế? Kiến Thâm không có nói cho tôi.
"“ Kiến Thâm đương nhiên không nói cho cô.
” Giọng điệu của Phương Thanh Liên trở nên kích động.
Có lẽ ý thức được điều đó, cô hít một hơi thật sâu, lập tức kiềm chế cảm xúc của mình: "Xin lỗi, tôi hơi kích động.
""Không chỉ Kiến Thâm, mà toàn bộ Lục gia, e rằng không có bất kì ai dám nói cho cô biết.
""Tại sao?""Ông nội Lục trong nhà là người có thẩm quyền tuyệt đối, ông ấy đích thân ra lệnh, ai dám trái lệnh ông ấy?"Thấy Nam Khê khó hiểu, Phương Thanh Liên tiếp tục.
“Nhà họ Lục bảo vệ cô quá tốt rồi, đặc biệt là ông nội Lục, Nam Khê cô có biết không, mặc dù xuất thân từ một gia đình nhỏ, một chút bối cảnh xuất thân đều không có, nhưng cô quá may mắn rồi.
"Ông nội Lục coi cô như cháu gái ruột, chỉ vì mẹ cô đã cứu mạng họ? Tôi thậm chí có lúc tự hỏi, nếu người cứu họ là mẹ tôi, liệu tôi có thể có một cái kết khác với Kiến Thần không? Tôi có thể gả cho anh ấy như ý nguyện? "Nam Khê có một dự cảm xấu trong lòng.
Không biết vì sao, cô cảm thấy có thứ gì đó mà cô không biết đang từng chút một, bong ra từng lớp từng lớp.
"Cô nói vậy là có ý gì?"Hơi thở của Nam Khê có chút dồn dập.
"Năm đó, ông nội Lục một lòng tác hợp cho cô và Kiến Thâm, ông ấy muốn Kiến Thâm cưới cô, nhưng Kiến Thâm căn bản không bằng lòng, hai người căng thẳng một thời gian dài, nhưng Kiến Thâm dẫu sao còn trẻ, quyền lực nhà họ Lục đều nằm trong tay ông nội, ông dùng mọi cách thúc ép Kiến Thâm, Kiến Thâm cuối cùng cũng không phản kháng thành công, chỉ có thể ép buộc lấy cô.
"Không, cô nói dối.
"Nam Khê bất ngờ như một chú nhím đầy gai, chống trả quyết liệt.
Cô không thể chấp nhận được, cuộc hôn nhân của cô là một cuộc hôn nhân ép buộc người khác.
Phương Thanh Liên cười không nói nên lời: "Những gì tôi nói đều là sự thật, bởi vì Kiến Thâm để bảo vệ tôi, nên mới kết hôn với cô.
".