" Thời gian ít quá cũng không nói xong, con cho bố vào đi.
"“Cứ nói ở đây.
” Thái độ của Nam Khê vẫn rất cứng rắn.
Đỗ Quốc Khôn vẫn một mực nói: “Con đừng lo, hôm nay bố tuyệt đối không vay tiền, con ở đây thật khó tìm, bố tìm hàng giờ đồng hồ mới tìm được, giờ cổ họng đã khô, vừa mệt vừa khát, con gái, con để bố vào ngồi một lát, uống cốc nước được không? "Ông ấy đã nói đến như vậy rồi, Nam Khê cũng không thể không có tình người.
Vả lại nói đến cùng, đó cũng là bố của cô ấy.
Sau khi mở cửa, Nam Khê bước vào, ngồi trên ghế sô pha.
Đỗ Quốc Khôn thấy vậy, liền biết cô đã đồng ý rồi, thì lập tức vui vẻ, mở cửa bước vào.
Vừa nhìn thấy bộ sofa nhập khẩu sang trọng ở đại sảnh, ánh mắt ông chợt sáng lên, nóng lòng muốn bước vào, ngồi lên ngồi xuống mấy lần.
Sau đó ông cười nịnh nọt: "Con không cần nói, đồ của nhà giàu có khác, ghế sô pha cũng thoải mái hơn nhiều.
"" Có chuyện gì bố nói nhanh, con chỉ cho bố mười phút.
"Đỗ Quốc Khôn nhìn cô: "Nước đâu, nước ở đâu?"Nam Khê không nói nên lời đứng dậy, rót cho ông một ly nước, sau đó đặt trước mặt ông: "Mau uống đi, uống xong nói nhanh, bây giờ bố chỉ còn có chín phút thôi.
"Lần này, Đỗ Quốc Khôn cuối cùng cũng cảm thấy có chút bị áp bức.
Ông lập tức ngẩng đầu uống cạn cốc nước, sau đó đặt cốc nước xuống, cuối cùng lấy đồ trong túi ra đặt trước mặt Nam Khê.
Nam Khê nhìn tờ báo và xấp ảnh dày cộp trước mặt, lạnh lùng hỏi: "Tất cả những thứ này là gì?""Nha đầu ngốc, xem ra con thật sự hoàn toàn không biết, đến bây giờ còn chôn chân tại chỗ, Lục Kiến Thâm, nó ngọai tinh rồi, có người phụ nữ khác ở bên ngoài.
""Bố nói cái gì?"Nam Khê nghe vậy, không thể bình tĩnh được nữa, vội vàng đứng lên.
Cô ngạc nhiên, không phải là những lời Đỗ Quốc Khôn nói;Nhưng mà làm sao Đỗ Quốc Khôn biết được?Quan trọng hơn, làm sao ông ấy dám khẳng định chắc nịch với cô như vậy.
Đỗ Quốc Khôn nhìn những đồ trước mặt rồi ra hiệu: "Chứng cứ đều ở đây, con cứ xem qua đi.
"Nam Khê cầm chiếc phong bì dày đầu tiên, trong đó có đầy những album ảnh, từng tấm từng tấm, toàn bộ đều là ảnh của Lục Kiến Thâm và Phương Thanh Liên ở bên cạnh nhau.
Một số, họ đang ở trong trung tâm mua sắm;Một số, họ đang ở bệnh viện.
Những bức ảnh này đều được chụp sau khi Phương Thanh Liên trở về Trung Quốc, một số cảnh, Nam Khê còn là nhân chứng.
Vì vậy, cô ấy đều biết điều, cũng không có gì bất ngờ lắm.
Lạu mở tờ báo ra ở trước mắt, lại thấy một dòng tiêu đề bắt mắt: Lục Kiến Thâm Đỉnh đỉnh cao hào môn si luyến Phương gia thiên kim, thậm chí tàn tật cũng yêu đến chết không đổi thay.
Sau đó, còn dùng những từ như khóc như than để miêu tả Lục Kiến Thâm và Phương Thanh Liên yêu nhau đến nhường nào, được công chúng ghen tị ra sao, ngay cả chân của Phương Thanh Liên bị què, Lục Kiến Thâm cũng không bao giờ rời xa, trước sau như mộtNén nước mắt khen ngợi khi đứng trước tình yêu tuyệt vời giữa họ.
Những tin tức này, đây là lần đầu tiên Nam Khê nhìn thấy.
Một ngày sau khi sinh nhật của Phương Thanh Liên kết thúc, cô ta liền mua thông cáo báo chí, che trời rợp đất phân phát khắp nơi.
Ngày hôm đó, cô nhận được rất nhiều rất nhiều tin nhắn trên điện thoại của mình.
Tuy nhiên, cô nhiều lần do dự, nhưng đều không có đủ dũng khí để mở lời.
Nam Khê luôn nghĩ rằng, chuyện này đã kết thúc, nhưng không ngờ tới Đỗ Quốc Khôn đã thu thập lại mọi thứ, rồi đột ngột, bày ra trực tiếp trước mặt cô như vậy không chừa chỗ trống hay lối thoát nào cho cô.
Hôm đó, cô không ngừng tự nhủ bản thân: đừng hoảng loạn, đừng tức giận.
Suy cho cùng cô mới là vợ của Lục Kiến Thâm, người vợ danh chính ngôn thuận, là bạn đời hợp pháp của anh.
Cô ấy luôn tự xây dựng vững chải tâm lý của bản thân.
Tuy nhiên, sau vài ngày, khi tin tức của ngày hôm đó được tiết lộ trước mặt cô không hề chút giấu diếm nào, Nam Khê thấy tim mình đau muốn đến chết đi sống lại.
Bữa tiệc sinh nhật của Phương Thanh Liên, thật đẹp!.