"Thật quá thần kì rồi, nhiều búp bê như vậy, hơn nữa đều là những con em thích, anh đã làm như thế nào vậy chứ?"Nam Khê hào hứng chạy vào.
Lần này, cô không còn phải gò bó nữa, cô ôm một trong những con búp bê mà cô rất yêu thích không muốn bỏ xuống, trong lòng tràn đầy hạnh phúc và vui sướng.
Lang thang trong thế giới búp bê, Nam Khê giống như một chú thỏ nhỏ xinh xắn, tung tăng chạy nhảy.
Ôm lấy con búp bê, một lúc lại nhảy sang trai, một lúc lại nhảy sang phải.
Trên gương mặt cô, là nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc.
Trong lòng, căng tràn đầy hạnh phúc như ăn mật vậy.
Đến khi nhìn thấy một con búp bê cổ mà cô siêu thích gần đây, hơn nữa còn là một phiên bản giới hạn, một con búp bê cực kỳ khó mua.
Nam Khê lập tức ôm và chạy về phía Lục Kiến Thâm: "Oa, anh cũng có thể mua được con búp bê này.
""Lục Kiến Thâm, anh rốt cuộc làm sao mua được, em tại sao không biết anh lợi hại như vậy chứ?"Niềm vui của Nam Khê, không thể nói thành lời.
Sự ngưỡng mộ của cô ấy, cũng không thể nói thành lời.
Nhìn thấy sự ngưỡng mộ của cô gái nhỏ, đặc biệt là đôi mắt sáng long lanh của cô ấy, Lục Kiến Thâm đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Bất luận khó khăn đến đâu, đều trở nên có ý nghĩa rồi.
“Thích con này?” Lục Kiến Thâm đút một tay vào túi, nhếch khóe miệng, hài lòng hớn hở đáp.
“Ừ.
” Nam Khê gật đầu lia lịa: “Em rất thích, siêu siêu thích, đây là con búp bê em trong ngóng gần đây, sao anh biết em thích nó?”"Tại vì……"Lục Kiến Thâm nói được nửa câu, cố ý nói: "Bí mật.
"Nhìn thấy vẻ bí mật giấu giếm của anh, Nam Khê lập tức nắm lấy cánh tay anh, đong đưa đong đưa: "Nói đi nói đi, anh đã nói được một nửa rồi, nếu không nói xong, trong lòng em nhất định sẽ khó chịu.
""Thật sự muốn biết sao?""Ừm, thật sự muốn biết.
"“Vậy hôn anh một cái đi.
” Lục Kiến Thâm mặt dày chỉ vào má mình.
Nam Khê đỏ mặt, có chút do dự.
Nhưng nghĩ đến điều gì đó, cô vẫn thu hết can đảm.
Khẽ nhón nhón chân, Nam Khê nghiêng người về phía trước, hôn nhẹ lên má Lục Kiến Thâm.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa định rời đi, Lục Kiến Thâm đột nhiên ôm lấy eo cô, đôi môi gợi cảm của anh ta chạm vào đôi môi ngọt ngào chúm chím của Nam Khê.
Vài phút sau, Lục Kiến Thâm buông Nam Khê ra.
Môi của Nam Khê đỏ lên, khuôn mặt nhỏ của cô ấy cũng hồng phớt.
“ Đồ tồi, lừa em.
” Bàn tay nhỏ bé của Nam Khê, đánh nhẹ Lục Kiến Thâm.
Lục Kiến Thâm siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, cười ngọt ngào: "Ừ, trách anh.
"“Vậy thì ngay bây giờ anh có thể nói với em rồi đó!” Nam Khê đáp.
"Thực ra rất đơn giản, anh lướt qua Weibo của em, phát hiện em chỉ thích mỗi trang Weibo này, cho nên anh đoán rằng em rất thích nó.
"Hóa ra là như vậy.
Khoảng thời gian này cô ấy không lên trên Weibo nhiều, nhưng thỉnh thoảng cô ấy vẫn vào xem.
Không ngờ tới anh ấy có thể phát hiện ra một chi tiết nhỏ bé như vậy.
Nam Khê khi nghe điều này, trong lòng đã rất vô cùng xúc động.
Nếu không nói thì, trên thế gian này có một kiểu đàn ông một khi đã trở nên nghiêm túc sẽ khiến người khác muốn nghiện, khiến người ta không thể bỏ được nữa?Lục Kiến Thâm, có lẽ thuộc kiểu người này nhỉ.
"Vậy thì, Lục thái thái, món quà hôm nay anh tặng, em có hài lòng không?"Nghe những gì anh nói, đặc biệt là cách xưng hô từ trong miệng anh nói ra, trái tim Nam Khê lệch đi một nhịp.
Kết hôn được một thời gian dài như vậy, những người hầu trong gia đình nhiều lần gọi cô là Lục thiếu phu nhân, mỗi lần gọi Lâm Tiêu cũng gọi cô là Lục thiếu phu nhân.
Nhưng, từ trước đến nay anh dường như chưa bao giờ thừa nhận thân phận của cô.
Nhưng bây giờ, anh lại chủ động gọi cô là " Lục thái thái ", là anh muốn thừa nhận thân phận của cô rồi sao?“Anh gọi nhầm à?” Nam Khê nhìn anh.
Lục Kiến Thâm nghiêm túc nhìn cô, đáp: "Không nhầm, anh đang gọi em, Lục thái thái.
".