"Được, em sẽ gửi qua WeChat cho chị.
"Khi nhìn thấy những bức hình trên WeChat, Phương Thanh Liên chỉ cảm thấy đầu óc có tiếng ong ong, người dường như muốn phát điên.
Nam Khê thực sự rất giỏi, vậy mà ngay đến cả những tấm hình này cũng lùng ra được.
Còn nói chưa từng thấy qua cô, xem ra mấy năm trước cô ta đã triển khai rồi, bằng không tại sao lại có những bức ảnh này chứ?Thật sự là đánh đổ nhận thức của cô, bề ngoài thì văn vẻ trầm lặng, một cô gái chân yếu tay mềm, không ngờ trong bóng tối lại nham hiểm như vậy.
Nam Khê , được lắm, nếu cô đã tàn nhẫn, vậy đừng trách tôi vô tình.
"Nhu Nhu, em vẫn đứng về phía chị sao?""Tất nhiên, chị Thanh Liên, nếu không em đã không gửi cho chị những tấm ảnh này.
""Được, bây giờ hãy làm như lời chị nói, gửi những bức ảnh này cho giới truyền thông, phát tán tất cả chúng đi.
"Sau khi nghe những lời của Phương Thanh Liên, Lục Nhu chừng như không thể tin được.
"Cái gì, chị Thanh Liên, chị điên rồi sao? Nếu truyền thông biết được, thì anh Kiến Thâm sẽ sớm biết mọi chuyện, hai người còn có thể ở bên nhau được không?""Chị chỉ muốn cho anh ấy biết, Nhu Nhu, có một câu nói rằng đặt ai đó trên cánh đồng chết thì người đó vẫn sẽ tiếp tục chiến đấu để sống, chị bây giờ đã không còn con đường sống nào nữa rồi, chỉ có cách này, chị mới có cơ hội còn đường sống.
"“Chị Thanh Liên… Chị có chắc chắn muốn gửi nó không?” Lục Nhu vẫn có chút do dự.
"Gửi, gửi ngay bây giờ.
"Trong ánh mắt Phương Thanh Liên, tràn đầy sự kiên định và tàn nhẫn: " Em yên tâm, lần này, chị sẽ để Kiến Thâm đích thân đến đón chị về.
""Không phải Nam Khê đang muốn hủy hoại danh dự của chị sao? Lần này, chị sẽ khiến cô ta hoàn toàn mất đi Lục Kiến Thâm.
"Nhìn thấy Phương Thanh Liên tràn đầy chắc chắn tự tin như vậy, Lục Nhu cũng thu hết khí lực: "Được, em lập tức đi ngay.
"Nam Khê trở về nhà sau khi rời khỏi Lục gia.
Tính đi tính lại, cô bây giờ chỉ mới hơn 3 tháng thôi.
Dạo này cô ấy hay ngủ li bì, cho nên sau khi cô ăn xong buổi trưa liền đi ngủ.
Trong giấc mơ, cô ngủ không yên, cô luôn cảm thấy có một bóng ma khủng khiếp đang đuổi theo mình.
Cô ấy rất sợ, sợ đến mức không ngừng chạy, liên tục chạy trốn.
Đột nhiên, có tiếng động lớn từ ngoài cửa, Nam Khê giật mình mở mắt ra.
Khi nhìn thấy Lục Kiến Thâm quay về, cô ấy đứng dậy, nở một nụ cười trên khóe mi.
Tuy nhiên, khi cô bước vào, nhìn thấy vẻ mặt của Lục Kiến Thâm, đột nhiên sửng người lại.
Toàn thân anh tràn ngập một làn khí lạnh kinh người, không khí xung quanh lạnh như băng, lông mày anh nhíu lại, mím chặt môi, đứng trầm tư lặng lẽ.
Rõ ràng là anh không nói lời nào, nhưng toàn thân vẫn được bao quanh bởi một tầng hơi cao quý.
“Kiến Thâm, anh bị sao vậy?” Nam Khê hỏi.
Ánh mắt Lục Kiến Thâm, lạnh lùng nhìn cô, không nói một lời nào.
"Có phải công ty có chuyện gì rồi à? Anh nói đi mà, đừng làm em sợ.
" Nam Khê đưa tay, muốn nắm tay anh.
Tuy nhiên, ngay khi tay cô sắp chạm vào tay anh, Lục Kiến Thâm bất ngờ hất nó ra.
Sức của anh quá lớn, khiến Nam Khê mất cảnh giác, xém chút vấp ngã, cô ngẩng đầu lên, gọi anh với vẻ mặt ngơ ngác: " Kiến Thâm! "Thấy anh ấy làm ngơ.
Nam Khê lại nhẹ giọng: "Chồng à, anh đừng làm em sợ, anh bị sao vậy?"“Anh không sao.
” Lục Kiến Thâm nói.
Nam Khê đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên, giọng nói của Lục Kiến Thâm lại vang lên: "Nhưng tình hình Thanh Liên rất xấu, cô ấy suýt chết.
""Cái gì? Làm sao có thể như vậy?"Cô vừa dứt lời, Lục Kiến Thâm, đã đưa tay ra, ngón tay anh nắm lấy cánh tay của Nam Khê: "Em còn dám nói vậy, em không dự đoán được những thứ này?""Ý của anh là sao, làm sao em có thể biết được Phương Thanh Liên gặp chuyện?".