Hai người trực tiếp đi tới lầu trang sức, vừa đến cửa hàng, liền có một tiếng gọi khẽ: "Kiến Thâm!"
Nam Khê quay người lại, liền nhìn thấy Phương Thanh Liên.
Trong một khoảnh khắc, cô sững sờ.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, cô tưởng chừng không dám tin vào mắt mình.
Bởi vì cô nhìn thấy rõ ràng, Phương Thanh Liên đang ngồi trên xe lăn.
Làm thế nào mà?
Chân của cô ây?
Cô ấy chưa bao giờ nghe ai nói rằng Phương Thanh Liên khiếm khuyết đôi chân, không phải cô ấy học khiêu vũ sao?
Nam Khê giống như bị sét đánh, ngây người đứng đó, hồi lâu mới phản ứng kịp.
Cho đến khi Lục Kiến Thâm nói: "Sao em lại tới đây? Máy lạnh trong trung tâm mở lớn, mặc ít đồ như vậy, có lạnh không?"
Trong khi nói, anh ta đã cởi quần áo của mình choàng lên người Phương Thanh Liên.
Cô ta ngại ngùng nhìn về phía Nam Khê: "Thật sự không lạnh, cứ quá lo lắng rồi, chỉ lo em bị cảm.
"
Điều này, rõ ràng là cố ý nói cho cô nghe được.
Nam Khê cúi đầu, một lời không nói.
Phương Khánh Liên lại nhìn Lục Kiến Thâm: "Nghe nói sắp tới sinh nhật của ông nội rồi, em muốn chọn một món quà cho ông.
Vừa hay anh đến, anh có biết ông nội thích món gì không, đưa em đi cùng chọn quà được không?"
"Được!"
Phương Thanh Liên lập tức vui vẻ nở nụ cười, hệt như một cô gái nhỏ nhẹ nhàng.
"Tiểu Mãn, ta có chút khát, lấy nước của ta cho ta.
"
"Rất tiếc tiểu thư, xin lỗi cô, nước trong bình giữ nhiệt uống đã hết.
Tôi gọi điện bảo bọn họ đem một bình đến".
Lục Kiến Thâm nói ngay: "Bao giờ mang đến nơi, tôi đi lấy, các người ở đây chờ.
"
Sau đó, anh ta nhìn Nam Khê: "Tôi đi rồi quay lại.
"
"Được rồi!" Nam Khê gật đầu.
Sau khi Lục Kiến Thâm rời đi, Phương Thanh Liên cũng đã thay đổi chủ để với Tiểu Mãn.
Trong chốc lát, chỉ còn lại hai người cô và Phương Thanh Liên.
Nam Khê mấp máy môi, vừa định nói, Phương Thanh Liên đã dẫn trươc một bước: "Anh ấy chính là như vậy, chỉ cần là chuyện có liên quan đến tôi, bất kể lớn nhỏ, đều sẽ tự lực tự làm.
"
"Tôi cũng nói với anh ấy, kỳ thực cứ giao cho trợ lý cạnh bên là tốt rồi, nhưng Kiến Thâm lại nói anh ấy không yên tâm.
"
Mặc dù không muốn nghe ân ái giữa bọn họ, nhưng những lời này vẫn lợi dụng mọi cơ hội hằn sâu vào tâm trí Nam Khê.
Lục Kiến Thâm thực sự chu đáo.
Hai năm chung sống, sinh nhật của cô, những ngày kỉ niệm lớn nhỏ, ngày lễ anh không bỏ sót một lần nào.
Chỉ có điều mỗi lần, đều là để Lâm Tiêu chuẩn bị.
Anh ấy chưa một lần tự tay lo liệu.
Mà Phương Thanh Liên vừa chỉ đi lấy nước nóng để đựng trong bình cách nhiệt, anh ấy tự tay đi lấy nó.
Quả nhiên, không so sánh không tổn thương.
Nam Khê ơi Nam Khê, ngươi thật sự thất bại thảm hại.
Hai người lặng im một lúc, Phương Thanh Liên là người lên tiếng đầu tiên: "Tán gẫu chút chứ?"
"Ừm.
" Nam Khê gật đầu.
Thấy cô nhìn chằm chằm vào chân của mình, Phương Thanh Liên chủ động lên tiếng: "Xem ra, cô thật sự không biết.
"
Nam Khê lắc đầu: "Tôi trước nay chưa từng nghe nói qua, chân của ngươi làm sao thành như thế? Kiến Thâm không có nói cho tôi.
"
" Kiến Thâm đương nhiên không nói cho cô.
" Giọng điệu của Phương Thanh Liên trở nên kích động.
Có lẽ ý thức được điều đó, cô hít một hơi thật sâu, lập tức kiềm chế cảm xúc của mình: "Xin lỗi, tôi hơi kích động.
"
"Không chỉ Kiến Thâm, mà toàn bộ Lục gia, e rằng không có bất kì ai dám nói cho cô biết.
"
"Tại sao?"
"Ông nội Lục trong nhà là người có thẩm quyền tuyệt đối, ông ấy đích thân ra lệnh, ai dám trái lệnh ông ấy?".