Người Vợ Câm


  Dương Nhạc đến công ty để xem lại những bản thiết kế của nhân viên. Xem cần chỉnh sửa lại hay không. Hướng dẫn họ một số chi tiết khó hoặc đưa ra ý tưởng mới cho bộ trang phục.

Cô thu xếp công việc của mình để dành ra một chút thời gian đến nhà ông Hà như đã hứa.

Xong hết mọi việc sớm nhất cũng gần chiều, cô lái xe vào một cửa hiệu bán rượu vang thượng hạng. Vào đó mua loại rượu ngon và đắt nhất để làm quà

Không những vậy, Dương Nhạc còn ghé thêm một cửa hàng bán sâm Hàn Quốc. Nhờ nhân viên tư vấn xem loại nào tốt nhất, vì cô không rành về mấy sản phẩm này

Tiện đường đi ngang trung tâm mua sắm của mẹ, cô vào xem qua một chút. Chỉ tay từng món mỹ phẩm mà cô thấy ưng ý nhất

Tay của hai cô nhân viên đi phía trước không kịp lấy, cứ tay sắp lấy món nào là đã thấy Dương Nhạc chọn món khác rồi. Mồ hôi chảy trên chán của hai người họ, tay chân cuống cuồng làm lẹ

Nãy giờ đi mua sắm cũng tốn không ít thời gian, bây giờ lái xe nhanh nhất có thể để kịp. Cô cũng biết mình không thể ở lại nhà bên đó vì. . . vì sao ai cũng biết

Tới nơi cũng đã quá năm giờ chiều, thời gian khác so với dự kiến. Trên đường đi bị ùn tắc giao thông, xui ghê

*Tíng Tong*

Người giúp việc chạy thật nhanh ra mở cửa, dì ấy nhận ra Dương Nhạc ngay khi nhìn. Dù sao cũng đến đây một lần, thân phận không thể quên

Hai tay xách lùm xùm ba bốn túi đồ, hơi chật vật một chút nhưng không sao.

Ông Hà ngồi ngoài vườn hoa, nơi đây khá rộng, có bàn và ghế để ngồi thư giãn, trò chuyện cùng nhau.

   "Ông chủ, có người quen đến chơi"- Dì giúp việc cung kính khom người

Ông Hà ngồi thẳng lưng, mặt tỏ vẻ tò mò. Ông đứng dậy, chắp tay sau lưng rồi thong thả đi vào trong.

Vừa vào cửa chính, ông Hà mừng rỡ khi thấy Dương Nhạc đến chơi. Ông vui vẻ cười phấn khích, ông thấy trên tay cô xách túi đồ

    "Sao con đến chơi mà không báo trước? Để ba chuẩn bị chu đáo tiếp đãi"

   "Không cần đâu, tiện đường nên con ghé một chút"- Dương Nhạc nâng khoé môi mỉm cười

Cả hai cùng ngồi xuống ghế, lúc này Dương Nhạc mới đem hai túi xách đó đặt lên bàn rồi đẩy qua cho ông Hà

   "Con có mua chút quà tặng cho ba, ba nhận lấy cho con vui"

   "Đến chơi là ba đã vui lắm rồi, quà cáp làm gì cho tốn kém. Người nhà của nhau cả mà"- Ông Hà cười tít mắt hài lòng

Dương Nhạc để ý xung quanh, lần thứ hai đến đây, không gian có hơi khác lạ. Không thấy hai mẹ con kia đâu

Bà Hà và Lộ Tâm hiện tại không có ở đây. Vì chuyện học hành của Lộ Tâm nên họ thuê chung cư ở gần đó ở

Như vậy thuận lợi cho việc đi lại của Lộ Khiết và bà cũng dễ dàng chăm sóc cho nàng. Lâu lâu hoặc cuối tuần gì đó, hai người sẽ về đây chơi.

   "Con đến đây chắc muốn gặp Lộ Khiết đúng không?"- Ông Hà nghĩ sao nói vậy, chứ chẳng lẽ đến đây tìm mình? Ông tiếp lời: "Để ba lên phòng kêu nó xuống"

   "Dạ thôi không cần đâu ba"- Dương Nhạc vội vàng đưa tay ngăn cản, cô ấp úng trong miệng hơn nửa ngày mới nói ra: "Để chút nữa cũng được"

Nhanh trí thêm câu sau mới làm ông Hà không khó hiểu. Lúc đâu cô nói câu đó xong, ông Hà đơ người nhìn cô trông có vẻ thắc mắc lắm

Ông Hà ngồi xuống, ông cười thành tiếng: "Vậy con có muốn ra ngoài kia ngồi nói chuyện với ba không? Ngoài đó rất mát mẻ, Lộ Khiết lát nữa cũng ra, như vậy khỏi phải lên kêu nó"

  "Dạ được"

Mỗi buổi chiều tà, hai cha con Lộ Khiết hay ra đó ngồi hóng gió cùng nhau. Ngồi đến khi hoàng hôn cùng nắng chiều không còn nữa mới vào nhà

Ông Hà đi trước, nhìn sang dì giúp việc: "Giúp tôi pha một ấm trà nóng và dĩa trái cây"

Dì ấy gật đầu

Có điện thoại gọi đến, Dương Nhạc nén lại một chút. Màn hình hiển thị tên của bà Dương, mẹ lại gọi nhắc Lộ Khiết nữa rồi

   "Alo, mẹ gọi con"

   "À tối nay con rảnh thì dẫn Lộ Khiết đến chơi, mẹ định giới thiệu với mấy bà bạn của mẹ"

   "Chắc không được rồi mẹ, Lộ Khiết không khỏe trong người. . ."

   "Sao?! Lộ Khiết bị làm sao? Có gọi bác sĩ Trần đến kiểm tra chưa? Bệnh nhẹ hay nặng? Đã uống thuốc, ăn uống gì chưa?"

Bà Dương nghe tin Lộ Khiết bị bệnh liền sốt ruột, giọng nói chín phần lo lắng. Dương Nhạc bên này đơ mặt ra, mẹ có cần làm quá vấn đề lên vậy không

   "Chỉ sốt nhẹ, con có gọi bác sĩ Trần đến khám rồi, mẹ yên tâm"

   "Ờ như vậy thì được, khi nào rảnh mẹ đến thăm, nhớ chăm sóc vợ con cho tốt vào. Lộ Khiết có mệnh hệ gì thì con chết với mẹ"

*Tút tút tút*

Điện thoại tắt máy cái rụp, Dương Nhạc méo mặt nhìn màn hình điện thoại tối đen. Khoé môi trên hơi kéo lên

Cảm thấy mình bị đối xử bất công vô cùng. Rốt cuộc thì ai mới là con gái ruột của mẹ đây?

Dương Nhạc thở dài lắc đầu bất lực, mẹ đúng là có mới nới cũ mà

Cô phải nói dối như vậy thôi, cô muốn Lộ Khiết ở lại đây chơi với ông Hà nhiều một chút. Giới thiệu gì đó thì để sau, không cần gấp

Lộ Khiết đứng phía sau tủ và nghe được từ đến cuối cuộc trò chuyện. Nàng không biết bà Dương đã nói gì nhưng nghe câu trả lời của Dương Nhạc cũng đoán được vài phần

Ý khoan đã! Dương Nhạc đến đây làm gì?

Đã thế chị ta nói dối mẹ chuyện này để nàng không cần phải đến đó sao? Chị ta tốt vậy à? Cứ tưởng chị ta mách lẻo nói xấu nàng sau lưng

Lộ Khiết giữ khuôn mặt điềm tĩnh, mạnh dạng đi thêm vài bước ra cửa chính, nàng muốn ra ngoài kia cùng ba trò chuyện

Sau khi cất điện thoại vào túi, Dương Nhạc chuẩn bị xoay người bước đi thì vô tình nhìn thấy Lộ Khiết cũng vừa vặn đi ngang. Cô nhìn nàng, trong lòng bỗng vui đến lạ lùng

   "Cái này. . ."- Dương Nhạc giơ túi đựng mỹ phẩm cao cấp lên trước mặt Lộ Khiết, cô hơi xoay đầu sang nơi khác: "Là mẹ bảo tôi mua cho em"

Lại nói dối. Nếu nói mình mua thì Lộ Khiết dứt khoát không lấy. Thay vào đó là mẹ thì nàng không thể từ chối nhận rồi vì nàng không muốn mẹ buồn

Lộ Khiết khẽ run bàn tay, nhẹ nhàng nhận lấy từ tay Dương Nhạc. Bàn tay nàng vô ý chạm vào tay Dương Nhạc, một hơi hoảng loạn rút tay về nhanh như cắt

Nhìn bóng dáng kia ra khỏi cửa, Lộ Khiết mông lung nhìn theo, tay xiết chặt lấy quai xách. Thay đổi cách xưng hô luôn rồi kìa, nàng thấy ngượng lắm nhưng rất thích.

Nghe ngọt ngào làm sao í nhờ!

   "Công việc của con dạo này thế nào rồi?"- Ông Hà uống một ngụm trà nhỏ, ánh mắt nhu hoà nhìn Dương Nhạc

   "Công việc vẫn ổn ạ"- Dương Nhạc lễ phép đáp lại

Ông Hà thở ra một hơi, nhắc nhở cô: "Làm việc cũng có giờ giấc, con đừng cố, ảnh hưởng tới sức khỏe"

Dương Nhạc gật đầu như đã rõ, cô đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Thật là đẹp!

Phong cảnh hữu tình, nhìn thôi cũng cảm thấy lòng nhẹ nhõm

   "Những bụi hoa đó là do ba chăm sóc sao?"- Dương Nhạc không khỏi tò mò mà cất tiếng hỏi

   "Hoa đó hả?"- Ông Hà nhìn theo ánh mắt của Dương Nhạc, sau đó bật cười: "Không phải ba mà do một tay Lộ Khiết trồng và chăm sóc đó! Chỉ có sau này ba thay thế con bé tưới thôi. Hoa mà nó còn chăm sóc tươi tốt đến vậy huống chi là con!"

Một lời từ miệng ông Hà nói ra làm Lộ Khiết ngồi bên cạnh đỏ mặt tía tai. Nàng không thể trách ba được, cũng không lên tiếng nói ba bớt vài lời

   "À ra là vậy"- Dương Nhạc mỉm cười gật đầu, cô lén nhìn Lộ Khiết, nghĩ vài điều, cô nói vu vơ: "Phải chi hoa ở nhà con cũng có người chăm sóc thì tốt biết mấy. Nhìn hoa nhà con. . .nó sơ xác quá"

Chị đang ám chỉ tôi đó hả!? Chị nhìn lại vườn hoa nhà chị đi, rộng mấy trăm mét, tôi chăm sóc xong chắc tôi liệt luôn quá à. Nói mà không biết suy nghĩ

Lộ Khiết thầm mắng Dương Nhạc một trận hả hê trong bụng. Vườn hoa của nàng nhỏ, vừa đủ, dễ dàng chăm sóc. Nhìn lại bên của Dương Nhạc, làm như nhỏ lắm vậy, người làm vườn phải tới 3-4 người mới làm xong

Bữa tối dùng xong, Dương Nhạc bước ra phòng khách, lấy áo khoác cùng túi xách chuẩn bị ra về. Cô không có lí do hay cớ để ở lại

   "Con định về hả? Sao không ở lại một đêm rồi về. Bây giờ cũng trễ rồi, ở lại đây đi, sáng mai hẳn về"

Lộ Khiết đi ra cùng ông Hà, nàng nhìn thấy bộ dạng của Dương Nhạc đang chuẩn bị về. Vẻ mặt đó giống như muốn ở lại

Không biết sao mà nàng muốn Dương Nhạc ở lại đây

Dương Nhạc nghe câu nói từ ông Hà, ánh mắt di chuyển qua Lộ Khiết. Kiểu như mong đợi ý kiến của nàng vậy đó, không dám tự ý ở lại trong khi nàng không cho phép

Lộ Khiết nhẹ xoay đầu sang nơi khác, tránh ánh mắt mong chờ kia. Dương Nhạc bị nàng ngó lơ, cô cảm thấy hơi buồn và hụt hẫng

   "Dạ thôi, con còn có việc phải làm nữa. Lần khác sẽ ở lại"- Ngoài mặt thì nói thế thôi chứ trong thâm tâm thì ngược lại. Cô mỉm cười cúi đầu chào ông Hà, luyến tiếc nhìn Lộ Khiết thêm lần cuối

Bước chân nặng nề, từng bước thật chậm chạp như không muốn đi nhanh. Ra tới xe, Dương Nhạc mở cửa xe rồi bỏ áo khoác và túi xách vào trước

Còn bản thân thì đứng dựa lưng vào xe, lặng nhìn xung quanh, hít thở không khí trong lành.

Điện thoại lại đến, Dương Nhạc nhàn nhạt nghe máy.

Cuộc trò chuyện kéo dài không tới năm phút, chỉ là Tôn Hân gọi đến nói chuyện về công việc thôi.

Xoay người chuẩn bị mở cửa xe thì Lộ Khiết bất ngờ xuất hiện. Dương Nhạc được một phen giật mình, đôi mắt cô mở to hết cỡ nhìn nàng

   "Em. . .em ra đây làm gì? Tôi sẽ về liền"- Dương Nhạc nói nhanh, cô tưởng nàng ra đây để đuổi mình đi

Bàn tay mở cửa xe ra ngay sau khi nói xong, cô vuốt tóc cho gọn gàng, hạ thấp người chuẩn bị vào xe thì. . .

Lộ Khiết mấp máy đôi môi: "Ở lại đây đi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui