Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi

Xa người mình yêu là một trong bát khổ của Phật giáo, Dương Quân Nhiên cho đến bây giờ mới hiểu được. Tình cảm của cậu mới chỉ vừa nhận thức nhưng bởi liên tiếp bị ngoại cảnh tác động liền trở nên mãnh liệt cùng đậm sau, giống như một tàn lửa nhỏ bị gió thổi cháy bùng lên. Cậu chưa từng nghĩ đến, có một ngày bản thân sẽ như thế, đem một người đặt tại vị trí cao nhất, quan tâm, lo lắng cho người đó còn hơn bản thân mình. Bạn sẽ chẳng đoán được mình biến thành ai cho đến khi bạn thực sự yêu một ai đó. Thần Vũ...Thần Vũ...em rốt cuộc phải làm sao mới có thể tìm được anh đây? Em rất mệt, thật muốn ngủ, cũng muốn bỏ cuộc, em muốn đi tìm anh, nhưng cũng sợ hãi sẽ thấy được điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra. Không có anh, em lại trở về thành một kẻ thiếu tự tin cùng quyết đoán. Mọi suy nghĩ đều trở nên thực mâu thuẫn, em...không biết mình phải làm gì bây giờ... Thần Vũ...em rất nhớ anh...
Bịch.
Dương Quân Nhiên tựa trên cánh cửa phòng cấp cứu, không nghĩ rằng then cửa không chốt, bị lực tác động liền mở ra khiến cậu đang không để ý ngã trên đất.
"Mẹ...có ma...có ma kìa!" Một bé gái sắc mặt tái nhợt vừa vặn nhìn được cảnh tượng cánh cửa tự mở ra một cách kì quái cùng tiếng động như có vật nặng rơi trên đất. Mẹ cô bé đứng bên cạnh cũng nhìn sang, sắc mặt thập phần khó coi, trong bệnh viện không thiếu nhất là những oan hồn oán linh, chuyện ma không ít thì nhiều mà đều là những chuyện rùng rợn. Cô vội kéo tay con lùi lại phía sau, gấp gáp đi như chạy kéo dài khoảng cách với căn phòng bị ma ám kia.
Dương Quân Nhiên gắng gượng bám cửa chật vật đứng dậy, tiếng hét của bé gái giống như một gáo nước tạt tỉnh cậu. Tình cảnh của cậu lúc này rất nguy hiểm, cậu phải thật cẩn thận không thể để người ta phát hiện được, nếu không rất có thể sẽ bị bắt đến phòng thí nghiệm mổ xẻ. Lúc này cậu phải tìm Lý Thần Vũ, dù hắn còn sống hay đã chết, cậu cũng phải gặp một lần. Chỉ có hắn chịu chấp nhận cậu, chỉ có hắn mới bảo vệ cậu. Nhưng mà...phải tìm thế nào đây?
Dương Quân Nhiên đứng trước thang máy âm thầm tính toán, bệnh viện có mười mấy tầng, mỗi tầng lại có hàng chục phòng, phân ra các khoa khác nhau. Nếu đi cầu thang bộ sẽ tránh được ánh mắt kinh hãi của người khác, nhưng thể lực cậu lúc này không cho phép, cậu đã rất yếu, đầu váng mắt hoa, chân vừa đau vừa run đến đi bình thường cũng là từng bước từng bước, muốn leo thang chính là vọng tưởng rồi. Nếu cố chấp leo thang bộ, lỡ không thể chống chịu nổi ngất đi, cậu có thể cứ như vậy mà chết, như vậy biện pháp đi thang bộ hoàn toàn bác bỏ. Không phải thang bộ thì sẽ là thang máy, nhưng cửa thang máy tự động mở ra hoàn toàn không phải một việc được khoa học chứng nhận dựa trên các nguyên tắc vật lý hóa học sinh học..., xem ra phải làm theo cách cũ, chờ thời điểm thích hợp theo chân người khác mà vào. Nhưng trong không gian hẹp như thang máy rất dễ xảy ra đụng chạm, cậu cũng không thể kiểm soát số người ra vào thang máy.
Đang mải suy nghĩ, một nam nhân đã bước đến cạnh cậu, đợi thang máy. Lúc này đang là buổi tối, nhưng chưa đến giờ thăm bệnh nhân, cũng vừa qua giờ cơm chiều, chỉ có người nhà ở lại trông nom nên người đi thang máy sẽ không nhiều như giờ cao điểm. Như vậy thời điểm này đi thang máy chính là tốt nhất, Dương Quân Nhiên nhìn thang máy từ dưới đi lên, chỉ còn vài giây sẽ đến tầng cậu đang đứng liền lập tức quyết định.
Tinh.
Cửa thang máy mở, bên trong là một nữ nhân mặc vest trắng, dáng người thon dài, khuôn mặt xinh đẹp thanh lãnh, đó chính là Lâm Uyển Nhu. Đôi mắt Dương Quân Nhiên lập tức sáng lên, trong lòng vui mừng, giờ khắc này Lâm Uyển Nhu trong mắt cậu so với Thánh mẫu còn hơn vài phần, thực cảm tạ ông trời. Nhìn đến nữ thư ký này Dương Quân Nhiên liền đoán được tám phần là Lý Thần Vũ vẫn bình an vô sự, hơn nữa thang máy đi lên chứng tỏ cô đang trên đường tới thăm hắn, chỉ cần bám theo cô sẽ tìm được Lý Thần Vũ. Tâm tình thấp thỏm lo âu được buông lỏng vài phần, Dương Quân Nhiên vừa định bước vào thì phía sau cậu ba nam nhân cao lớn dẫn theo mấy đứa trẻ chạy vọt lên.
"Đợi một chút." Một người gấp gáp hô lên.
Nam nhân đứng bên trong thang máy ấn nút giữ cửa, đợi đám người kia toàn bộ tiến vào mới thả tay đóng cửa thang. Dương Quân Nhiên lập tức bị đám người kia cướp mất cơ hội tìm Lý Thần Vũ. Cậu tức đến đỏ mắt, suýt thì chỉ tay lên trời văng tục. TMD, đám người kia có thể hỗn đản hơn được nữa không? Bực bội thì bực bội, cuối cùng cậu vẫn phải chấp nhận số mệnh, lẳng lặng theo dõi những tầng thang máy mở ra.
"Tầng 5, 9 và 12. Xem ra chỉ có thể lần lượt đến từng tầng tìm kiếm thôi." Dương Quân Nhiên thở dài, nhưng dù sao xác định được Lý Thần Vũ bình an đã rất tốt rồi, hơn nữa cũng loại bỏ rất nhiều tầng, chỉ đi tìm ở 3 tầng thôi đã là tốt lắm.
"A..." Trước mắt đột nhiên biến thành một mảng tối đen, Dương Quân Nhiên ngồi thụp xuống. Đã một ngày không ăn không uống, lại thêm cảm lạnh phát sốt, tình huống của cậu lúc này thật sự rất đáng lo. Không biết có thể chống chịu được đến lúc tìm thấy Lý Thần Vũ hay không? Dạ dày cuộn lên, vừa đau xót vừa khiến cậu muốn nôn. 2 tay chống trên sàn đất lạnh lẽo, cậu cảm thấy chính mình không xong rồi, cậu đã không còn sức lực tiếp tục chống đỡ nữa.
Lúc này đã là sáng ngày chủ nhật, Lý Thần Vũ nửa đêm qua nằm mơ thấy ác mộng, hắn mơ thấy thi thể lạnh lẽo cứng ngắc của Dương Quân Nhiên. Cậu lúc này trong trí nhớ của hắn không phải là làn da mềm mại mát lạnh, không phải là mái tóc mượt như tơ mà chỉ là một vùng tối mênh mông lạnh lẽo đến tận đáy lòng. Hôm qua sau khi vết thương một lần nữa được khâu lại, bác sĩ đã cảnh cáo hắn không được phép xúc động, càng không thể đi lại, cử động mạnh. Nếu một lần nữa làm vết thương vỡ ra thì hắn có mười cái mạng cũng không đủ dùng. Lâm Uyển Nhu cũng vì thế mà vừa khóc vừa mắng hắn, nói hắn máu lạnh không quan tâm đến suy nghĩ của những người quan tâm hắn, nói hắn ích kỉ chỉ thích làm theo ý muốn của bản thân, nói hắn ngu muội không biết trước sau, không biết đúng sai phải trái, cô còn nói:
"...Tôi biết anh muốn đi tìm người tên Tiểu Nhiên kia, tôi thân là nữ thư ký của anh, tự nhận là người đối với hành tung của anh rất rõ ràng nhưng tôi chưa từng thấy anh đặc biệt chú ý cô gái nào nhưng từ ánh mắt và thái độ của anh, tôi đoán được người kia rất quan trọng với anh, hơn nữa với sự quan tâm của anh với người đó trên tư cách là người yêu. Tôi không biết vì sao 2 người không thể liên lạc, cũng không cần biết cô gái kia có xảy ra chuyện gì hay không, tôi cũng không ngăn cản và cũng không có quyền ngăn cản anh đi tìm cô gái kia, nhưng với một điều kiện đó là anh phải xuống giường được đã. Sếp, tôi là cấp dưới của anh, tôi ngưỡng mộ tầm nhìn xa của anh, tôn trọng lối sống và cách suy nghĩ của anh, tôi biết anh không phải là người có thể vì toàn cục mà hy sinh bản thân nhưng nhất định anh là một người có trách nhiệm. Anh làm ơn hãy nghĩ đến tôi, nghĩ đến Ngô Thanh, nghĩ đến mấy vị Phó Tổng, Giám đốc, cũng là nghĩ đến toàn bộ mấy nghìn nhân viên trong công ty. Anh có nghĩ đến một khi anh mất đi, chúng tôi sẽ như thế nào hay không? Trên vai anh không phải chỉ gánh vác sinh mệnh của chính mình thôi đâu, mà là mấy nghìn người. Vì thế, tôi nhắc nhở anh, hãy suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra quyết định."
Lâm Uyển Nhu đi theo Lý Thần Vũ không phải ngày một ngày hai, thời gian trôi qua hắn rất hiểu tính cách của cô, một người hết lòng vì công việc, rất nhạy bén, thông minh sắc xảo, nhưng sự cố gắng mà cô bỏ ra là gấp trăm lần so với người khác. Có không ít người nghĩ cô dựa vào dung mạo xinh đẹp để leo lên vị trí ngày hôm nay, thậm chí có người còn nghĩ cô cùng hắn có gian tình, nhưng cô giữa những lời đồn đại vẫn mạnh mẽ gạt bỏ tất cả, không thèm để tâm đến suy nghĩ của người khác, dùng năng lực thực sự để chứng minh bản lĩnh của mình. Cô là một người phụ nữ rất đáng nể phục. Tính cách của cô hoàn toàn không phải một người thích tọc mạch chuyện của người khác, cô quả thực chưa bao giờ hỏi đến chuyện cá nhân của hắn. Cô cùng hắn nói chuyện luôn ở trên vấn đề công việc, ít khi bàn đến vấn đề khác, thái độ cũng rất mềm mỏng, thể hiện rõ sự tôn trọng cùng tín nhiệm của cô đối với hắn, chưa bao giờ hắn nghĩ cô lại quyết liệt như vậy. Cô nói đúng, trong tình trạng này hắn không thể đi tìm Dương Quân Nhiên, cho dù tìm thấy cũng không còn mạng để yêu cậu nữa. Hắn phải bình tĩnh lại, phải lý trí hơn, nghĩ ra phương pháp tốt hơn để tìm cậu.
Dương Quân Nhiên, cho đến ngày nào không tìm được cậu, có lẽ ngày đó tôi vẫn còn phải dùng đến thuốc an thần.
Cạch.
"Sếp, anh dậy rồi. Tôi có mua chút cháo cho anh." Ngô Thanh mở cửa bước vào, trên tay xách theo một chiếc hộp giữ nhiệt nhỏ. Anh vừa đem cháo múc ra để nguội, vừa nói, "5 giờ sáng nay Vương thiếu cùng Tô tiểu thư đã xuống sân bay, không lâu nữa sẽ đến đây."
"Tôi đã biết, thư ký Lâm đâu?"
"Cô ấy mới về, cô ấy nói tôi nhắn cho anh không tìm thấy chiếc điện thoại nào giống như anh nói."
"Được rồi, chuyện công ty hiện tại thế nào?"
"May mắn kế hoạch thành công, dữ liệu không bị hao tổn, hệ thống trở lại hoạt động bình thường, giá cổ phiếu cũng bắt đầu có dấu hiệu tăng trở lại."
Lý Thần Vũ nhẹ gật đầu, tinh thần có chút mỏi mệt. Hắn từ lúc thuốc tê hết tác dụng, khoang bụng cũng theo đó mà đau nhức, vô cùng khó chịu, nhưng hắn vẫn cứng rắn không uống thuốc giảm đau, giống như đang tự trừng phạt chính mình vậy. Vết thương đã được cầm máu nhưng hắn bị hạn chế di chuyển, nhanh nhất là ngày mai mới có thể xuống giường. Hắn vô cùng lo lắng cho Dương Quân Nhiên, rất sốt ruột muốn đi tìm cậu, mỗi khi cứ nghĩ đến giấc mơ đêm qua hắn lại lạnh người. Tất cả...tất cả đều là lỗi của hắn, nếu hắn không tự cao tự đại suy đoán bừa bãi vô căn cứ, nếu hắn không liều lĩnh như vậy đi tìm Lương Vụ Thủy thì lúc này mọi chuyện đều đã kết thúc, hắn sẽ không nằm ở đây như một kẻ vô năng mà cậu cũng không biến mất không chút tung tích. Sống mũi hắn chợt cay cay, nước mắt một giọt chậm rãi chảy xuống... Tiểu Nhiên, xin lỗi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui