Người Vô Hình, Tôi Bắt Được Cậu Rồi

Nhìn những tòa cao ốc bên ngoài cửa kính xe vùn vụt lướt về phía sau, Dương Quân Nhiên trong lòng bỗng cảm thấy có điểm khó chịu, bên ngực giống như có tảng đá đè lên, nặng nề và ngột ngạt. Thái độ của Lý Thần Vũ khi nãy không giống như quá thoải mái khi nghe cặp đồng tính kia nói chuyện yêu đương, hắn là đang cảm thấy kì quái, ghê tởm hay phản cảm? Cậu nhắm lại đôi mắt, thở dài một tiếng, chấp niệm trong lòng vẫn là nên nhanh chóng dẹp bỏ, tình yêu của cậu dành cho Lý Thần Vũ không có chút thực tế nào, nhưng tình yêu vốn là những cảm xúc không có lý trí, không đơn giản nói buông là buông xuống được.
"Cậu nhanh đi tắm một chút, đi cả một ngày chắc cậu mệt lắm rồi." Lý Thần Vũ đem đồ đạc trong túi hành lý lớn xếp vào tủ, mấy thứ này sáng nay Ngô Thanh đem từ bênh viện về, mà bọn họ thì đến thẳng nhà của Dương Quân Nhiên.
Tiếng nước từ phòng tắm truyền ra, Lý Thần Vũ bỗng nhớ lại âm thanh hôn môi của cặp tình nhân phòng bên cạnh tại nhà hàng kem, đồng dạng nghĩ đến nụ hôn thời điểm mất điện trong phòng thử game của hắn và cậu, cảm xúc đôi môi mềm mại ấm áp ngày đó tựa như hóa thành âm thanh dụ dỗ hắn tông cửa nhà tắm chạy vọt vào. Nhưng hắn biết thời điểm này chưa phải lúc, cần nhẫn nại thêm một chút nữa. Hắn chính là lo lắng bởi nhiều ngày nay tâm trạng cậu không được tốt, đặc biệt là hôm nay dù đã cởi bỏ áp lực tâm lý song mẹ cậu lại khơi gợi ra rất nhiều vấn đề thực tế khác buộc họ phải đối mặt, phải lo lắng cùng suy tính kỹ càng. Hắn không muốn lại gia tăng thêm áp lực cho cậu.
Dương Quân Nhiên quả thực không hiểu Lý Thần Vũ nghĩ gì, cậu lúc này đã nhận định hắn không phải đồng tính, cũng không phải hoàn toàn không hiểu sự thân mật giữa 2 nam nhân không phải chuyện bình thường vậy mà đến lúc ngủ vẫn như trước cứng rắn đem cậu nhét vào trong lòng. Không hiểu thì không hiểu, cậu chính là không giỏi đi đoán tâm tình của người khác, mặc kệ hắn vậy, dù sao chính cậu cũng muốn giả ngây giả ngô tham luyến thân cận ấm áp này của hắn. Quan hệ giữa 2 người đột nhiên trở lại giống như trước đây, nhưng lại giống như đã có sự đổi khác.
Bíp.
"Vẫn còn bận rộn sao?" Lý Thần Vũ đẩy cửa bước vào, thực tự nhiên vươn tay xoa đầu cậu.
[Ân, còn một chút nữa. Đã đến giờ cơm trưa rồi?] Dương Quân Nhiên thời điểm làm việc rất tập trung, thường xuyên quên mất thời gian nên Lý Thần Vũ lại có thêm chức năng mới, trở thành một chiếc "đồng hồ báo giờ", đến giờ cơm thì nhắc cậu ăn cơm, đến giờ về thì nhắc cậu tan tầm.
"Đừng cố gắng quá." Lý Thần Vũ đau lòng, người này nuôi mãi vẫn không thể béo lên, không biết có phải do áp lực công việc hay không? "Hiện tại cách hơn 1 tiếng nữa mới đến giờ cơm, tôi có việc phải ra ngoài. Tôi đã dặn Ngô Thanh đi mua cơm cho cậu, nhớ phải ăn nhiều một chút. Tôi sẽ về sớm."
[Được.]
Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Lý Thần Vũ, tâm Dương Quân Nhiên lại đau nhói.
"Thần Vũ, bữa nay chúng ta đi ăn ở đâu?"
"Tùy ý em đi. Không phải em nói buổi chiều muốn đi mua đồ sao, chọn nhà hàng nào đó gần trung tâm mua sắm một chút."
"Được, vậy chúng ta đến nhà hàng Ý, thế nào?"
Âm thanh nữ nhân đối thoại cùng Lý Thần Vũ thực trong trẻo êm tai, người khác nghe sẽ thấy thực dễ chịu, nhưng Dương Quân Nhiên lại cảm thấy nó giống như một nhát đao đâm thẳng vào tim gan cậu. Cảm giác ấy rất đau đớn, rất thống khổ.
Cô gái này tên Vu Hải Lệ, là con gái nuôi của Tiêu Phùng, chủ tịch tập đoàn dầu mỏ DM. Nghe nói từ nhỏ cô gái này sống bên Mỹ, cách đây vài năm mới trở về. Là sinh viên một trường Đại học nổi tiếng, lớn lên xinh đẹp thanh tú, tính tình lại thập phần ôn nhu lương thiện, nữ nhân như vậy không thể nghi ngờ là nữ thần trong lòng đám nam nhân, là loại hình được yêu thích nhất. Mà cô gái ấy đối với Lý Thần Vũ càng thêm xứng đôi. Đã một tuần nay ngày nào 2 người cũng hẹn nhau đi ăn, thái độ của Vu Hải Lệ đối với Lý Thần Vũ là cỡ nào yêu thích, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra được.
Thần Vũ, anh cũng thích cô ấy sao? Nếu anh đối với tất cả phụ nữ đều dùng thái độ ôn nhu săn sóc như vậy, chắc em sẽ không đau lòng, nhưng anh trước nay đối nữ nhân luôn thực lãnh đạm, mà đối với Vu Hải Lệ lại khác biệt. Vậy nên, đối với anh, cô ấy là người đặc biệt sao?
Ngày đó khi quyết tâm đi tìm Lý Thần Vũ, cậu nghĩ bản thân đã sẵn sàng một ngày Lý Thần Vũ rời xa cậu, chỉ cần hắn bình an đã đủ. Nhưng hôm nay cậu mới biết khi sự việc thực xảy ra thì cậu lại muốn trốn tránh. Cậu không dám đối mặt với hiện thực cũng bởi cậu là kẻ tham lam, hơn nữa còn là lòng tham vô đáy, bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ. Trước kia chỉ muốn ở cạnh hắn mà nay đạt được rồi lại muốn hắn là của riêng cậu.
Cạch.
"Tiểu Nhiên, đây là cơm trưa của cậu." Ngô Thanh cầm trên tay hộp cơm, đặt ở trên bàn. Không hiểu vì sao sếp luôn có thể chuẩn xác nhận biết vị trí của cậu ta, anh luôn chịu thua, có lẽ do trực giác của sếp quá tốt.
[Cảm ơn anh.]
"Không có gì, không cần khách khí, tôi đi trước."
[Được, tạm biệt.]
Cánh cửa khép lại, Dương Quân Nhiên nhìn cơm trắng bốc khói trước mắt cùng hương vị hải sản vấn vương đầu chóp mũi, bỗng cậu nghĩ đến lần đầu tiên cậu cùng Lý Thần Vũ ăn cơm, trên bàn toàn những món Tứ Xuyên chính hiệu, Lý Thần Vũ ăn rất nhàn nhã, chậm rãi thưởng thức, mà cậu thì chẳng dám gắp lấy một miếng. Nghĩ nghĩ, cậu đem cơm tất cả đổ hết, cậu bỗng thèm ăn cay...
Bíp. Âm thanh báo hiệu có tin nhắn mới từ điện thoại vang lên.
[Tối nay về ăn cơm đi, mẹ sẽ nấu những món con thích.] Là mẹ nhắn tin đến.
[Mẹ lại sắp đi công tác sao?] Đây dường như là thói quen của 2 người, mỗi lần Liễu Tố Vân đi công tác lâu ngày đều sẽ tự mình xuống bếp nấu một bữa thật ngon cho cậu.
[Đúng vậy, công ty có một đối tác quan trọng tại Quảng Châu nên mẹ cần đến đó, thời gian đại khái khoảng 2 tháng.]
[Vâng, tối nay con sẽ về. Mẹ nấu vài món cay nhé, con đột nhiên muốn ăn.]
Bíp.
[Tối nay tôi về muộn, Ngô Thanh sẽ đưa cậu về.] Lần này là Lý Thần Vũ nhắn tin đến, [Xin lỗi đã lỡ hẹn với cậu.]
[Không sao, tối nay tôi về nhà mẹ.]
[Được, tôi biết rồi. Đến nơi thì báo cho tôi biết.]
[Được.] Dương Quân Nhiên thở dài, trên ngực như càng thêm nặng nề. Không nghĩ nữa, thực mệt mỏi, đột nhiên cậu cảm thấy vô hình như bây giờ thực tốt, dù tâm trạng không tốt cũng sẽ không ai biết được, dù thở dài cũng không ai nghe thấy...
"Tiểu Nhiên, mau ăn đi con. Tuy không biết vì sao con đột nhiên lại muốn ăn cay nhưng vì con đã nói nên mẹ đã tốn nhiều công phu mới nấu được bát súp vây cá cay này đấy. Mẹ đã chú ý chỉ cho cay một chút, con ăn sẽ không bị đau bụng." Liễu Tố Vân cảm thấy kì lạ, Tiểu Nhiên trước nay rất ít ăn cay, thậm chí là sợ các món Tứ Xuyên, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại nói muốn ăn, bây giờ nấu ra lại không đụng đũa.
Dương Quân Nhiên cúi đầu nhìn bát súp trước mặt, trên bàn vẫn là các món hải sản cậu thích, một vài trong số đó có thêm vị cay, chỉ là...vẫn chưa đủ. Hắn có thể ăn cay hơn, những món Tứ Xuyên chính hiệu, màu sắc đỏ rực của ớt, chỉ nhìn thôi cũng thấy đầu lưỡi như tan ra, đau đớn, bỏng rát. Lý Thần Vũ, cũng giống như những quả ớt, khiến cậu đau đớn đến như vậy. Một miếng, hai miếng... Đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt, không phải là ngọt đường mà là ngọt của cay, bởi ngay sau đó vị cay lan ra, như một ngọn lửa đốt cháy khoang miệng. Cay đến chảy nước mắt. Vị cay lan đến cuống họng, một đường thẳng tắp xuống đến dạ dày, hơi nóng nồng đậm tỏa ra, ấm áp, ngọt ngào hóa ra luôn đi cùng đau đớn.
"Uống chút nước đi, đừng để bị bỏng", Liễu Tố Vân đưa ly nước đến, bà cảm thấy Dương Quân Nhiên có chút kỳ lạ nhưng lại không nói rõ được rốt cuộc là lạ ở điểm nào.
Vị cay theo ngụm nước dần dịu đi, cuối cùng dập tắt hẳn, chỉ còn lại sự tê dại kích thích nơi đầu lưỡi. Không đủ, không đủ, Thần Vũ, anh không thể đi như vậy được, dù là đau đớn em cũng muốn ở bên anh, Thần Vũ... Dương Quân Nhiên giống như thực yêu thích món cay, không ngừng đảo đầu đũa đem các món cay lần lượt ăn hết. Cay nóng như xé rách cổ họng nhưng cậu không một phút ngừng, nước mắt lần lượt rơi xuống, không biết là bởi hơi cay, là bởi đau đớn hay do một điều gì đó khác...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui