Lý Thần Vũ lái xe một mạch thẳng đến công ty. Lúc này tuy vẫn còn sớm nhưng về nhà cũng không ngủ được bao lâu sẽ lại lập tức phải đi. Bảo vệ nhìn sắc trời còn chưa sáng, lại nhìn thêm một lần xác định người trong xe chính là Tổng tài đại nhân mới cho hắn đi qua, trong lòng y rất hoang mang, boss đến sớm như vậy chẳng lẽ công ty sắp có chuyện lớn rồi?
Đánh thức Dương Quân Nhiên dậy, Lý Thần Vũ lôi kéo cậu đang trong trạng thái mơ mơ màng màng một đường từ đại sảnh đến văn phòng, rồi từ văn phòng vào phòng nghỉ tạm. Đặt cậu nằm lên giường, đắp chăn kỹ lưỡng, suy nghĩ một hồi liền nằm xuống bên cạnh Dương Quân Nhiên, vươn tay xoa đầu cậu một phen, lại đem cậu kéo ôm vào lòng ngủ theo, dù sao lúc này mới 5 giờ sáng, cách giờ làm những 3 tiếng đồng hồ. Đường Quân Nhiên dáng người thon dài, cao chừng 175 cm, so với hắn lùn hơn một mười phân, ôm vào trong lòng rất vừa vặn. Dương Quân Nhiên lúc ngủ rất ngoan, không quẫy đạp, nói mớ hay nghiến răng, cứ an tĩnh ngủ, thực vừa ý Lý Thần Vũ.
2 người ngủ thẳng đến khi tiếng gõ cửa đều đặn vang lên mới tỉnh. Dương Quân Nhiên trở dậy, thấy gian phòng có điểm xa lạ liền giật mình, đến khi phát hiện bản thân đang bị vây hãm trong vòng tay của Lý Thần Vũ lại có điểm an tâm, mặc dù có điểm ngượng ngùng. Đối với Lý Thần Vũ, Dương Quân Nhiên luôn có cảm giác thân thiết và ỷ lại bởi hắn là người duy nhất cảm nhận được sự tồn tại của cậu, người duy nhất biết bí mật của cậu, người duy nhất chấp nhận cậu, cũng là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cậu. Hơn nữa dù tiếp xúc với Lý Thần Vũ không bao lâu nhưng hắn vẫn kịp tạo cho cậu ấn tượng rằng hắn là một người có năng lực và đáng tin cậy, cho nên lúc này chỉ cần còn hắn ở bên thì Dương Quân Nhiên cảm thấy không còn gì để sợ hãi nữa. Bất tri bất giác, Lý Thần Vũ đã trở thành liều thuốc an thần của Dương Quân Nhiên, chỉ là chính cậu lại không biết đến điều đó.
Lý Thần Vũ chống tay ngồi dậy, có chút luyến tiếc ấm áp trong lồng ngực, động tác nhẹ nhàng như không muốn đánh thức người bên cạnh, hắn bước xuống giường chỉnh lại trang phục rồi bước ra ngoài.
"Vào đi." Ngồi trước bàn làm việc, âm thanh trầm thấp của Lý Thần Vũ vang lên.
"Sếp, đây là bản kế hoạch dự án kinh doanh quý sau." Lâm Uyển Như cẩn thận đưa bản dự án qua, nhìn sắc mặt sếp tổng nhà mình không giống mọi khi nghiêm đến lạnh lẽo mà ẩn chứa xuân quang mờ nhạt liền không ngừng hy vọng sếp sẽ không nổi trận lôi đình khi biết dự án có sai sót. Cân nhắc kỹ ngôn từ, cô nói, "Sáng nay Cung Hồng, trưởng phòng Marketing báo cáo mất bản thống kê chi tiết, hiện đang triển khai làm lại, sếp..."
"Cái gì?" Không như Lâm Uyển Nhu mong muốn, Lý Thần Vũ thực sự muốn nổi bão, "thư ký Lâm, cô theo tôi không phải mới ngày một ngày hai, tính tình tôi thế nào cô cũng biết, sai sót của nhân viên tôi một chút cũng không muốn bao che. Gọi anh ta tới đây gặp tôi ngay lập tức."
"Sếp..." Lâm Uyển Nhu cắn môi dưới, trong lòng đầy bất đắc dĩ, Cung Hồng là người theo đuổi cô mấy tháng nay, thái độ làm người chân thành tử tế, đối xử với cô rất tốt. Sự việc lần này dù cô biết trách nhiệm của bản thân y rất lớn song cô vẫn nhịn không được mà muốn thay y cầu tình.
Lý Thần Vũ liếc mắt nhìn Lâm Uyển Nhu, từ thái độ của cô có thể thấy căn bản cô không cho rằng lỗi là ở Cung Hồng. Ánh mắt hắn cực kỳ lạnh lẽo âm trầm, tuyệt không cho phép Lâm uyển Nhu nói thêm câu nào.
"Vâng, tôi lập tức gọi Cung Hồng đến." Lâm Uyển Nhu nghẹn khuất cúi thấp đầu, xoay người bước ra ngoài.
Chưa đầy 5 phút sau Cung Hồng đến.
"Sếp tổng." Cung Hồng cúi thấp đầu, lo lắng không rõ sếp sẽ xử lý chuyện này thế nào, liệu có đuổi việc y không.
"Bản thống kê chi tiết đó cậu được phân công làm trong bao lâu?" Lý Thần Vũ nhàn nhã uống trà, ánh mắt đánh giá nam nhân trước mắt.
"Thời gian phân công là 1 tháng, thời gian hoàn thành là 3 tuần. Nhưng mà tôi sẽ cố gắng làm lại một lần nữa, nhất định sẽ xong trong thời gian ngắn nhất."
Lý Thần Vũ nhếch môi cười, kẻ có năng lực cũng không có nghĩa y thông minh hơn người.
"Theo đúng kế hoạch 3 ngày nữa tôi phải phê chuẩn xong bản kế hoạch dự án này, trong vòng 2 ngày anh có tự tin mình sẽ làm được?"
"Tôi..." Cung Hồng cứng họng không dám trả lời bừa, cả tổ hơn 30 người làm việc liên tục trong 3 tuần mới xong, lúc này dù có tăng ca cả ngày lẫn đêm vùi đầu vào làm thì cũng không thể trong 2 ngày làm xong được. Đó là chuyện không thể.
"Không làm được đúng không?" Lý Thần Vũ vỗ mạnh mặt bàn, "anh có biết bản thống kê chi tiết đối với bản kế hoạch dự án có bao nhiêu quan trọng hay không? Anh có biết nếu thiếu nó thì bản kế hoạch dự án chỉ là một đống luận điểm giả thuyết suông mà không có bằng chứng? Một thứ quan trọng như vậy anh lại dám để mất nó, nếu lọt vào tay kẻ có ý đồ sẽ đem lại hậu họa không lường. Chưa nói anh không thể trong 2 ngày hoàn thành bản thống kê, chỉ riêng vấn đề bảo mật thông tin đã đủ để chúng ta phải xây dựng một kế hoạch dự án kinh doanh hoàn toàn mới rồi."
"Sếp tổng, thực xin lỗi, là tôi đã ảnh hưởng đến tiến trình của cả hệ thống." Cung Hồng nghe Lý Thần Vũ nói, trong lòng run rẩy sợ hãi không thôi.
Lý thần Vũ nhấp một ngụm trà, cố nén tức giận, "Anh trở về trước đi", hắn bấm một phím trên điện thoại nội bộ, "trợ lý Ngô, anh vào đây."
Cung Hồng ra ngoài, Ngô Thanh, trợ lý đắc lực nhất của Lý Thần Vũ đẩy cửa bước vào.
"Anh cử người điều tra chuyện mất cắp lần này, bản kế hoạch phải làm lại toàn bộ, thời gian cực kỳ gấp rút nhiều nhất là trong 1 tuần phải xong."
Ngô Thanh rót thêm trà vào chén cho Lý Thần Vũ, không có nhiều biểu tình. Chuyện mất cắp lần này cần giữ bí mật, nếu để đến tai mấy lão cổ đông liền trở nên càng phức tạp.
"Vâng, thưa sếp."
Cửa văn phòng vừa đóng, cửa phòng ngủ bên này lại mở ra.
"Sao không ngủ thêm chút nữa, tôi làm ồn cậu?" Lý Thần Vũ ngồi xuống bàn trà, rót một chén đặt phía đối diện.
[Không có, tôi ngủ đủ giấc rồi. Công ty xảy ra chuyện?] Dương Quân Nhiên tiếp nhận chén trà, phát hiện hương vị trà hoa quả thơm ngọt liền sung sướng uống thêm một ngụm.
"Một văn kiện khá quan trọng bị mất cắp, các số liệu đều có nguy cơ bị rò rỉ, dự án phải thay đổi đồng loạt một lần nữa."
[Như vậy sao.] Dương Quân Nhiên gật gật đầu, mấy chuyện này ở tập đoàn Dương thị cũng đôi lần xảy ra, nháo đến hỗn loạn một mảnh. [Vất vả cho anh rồi.]
Lý Thân Vũ sờ sờ đầu cậu, không nói thêm về vấn đề kia. "Hôm nay còn muốn chơi game hay không? Hoặc là tôi dạy cậu bảo mật thông tin?"
[Bảo mật thông tin?] Dương Quân Nhiên mờ mịt.
"Ân, cậu nhất định sẽ có hứng thú." Lý Thần Vũ mỉm cười. Sự cố phát sinh ngày hôm nay cũng một phần xuất phát từ nguyên nhân chế độ bảo mật không an toàn. Dương Quân Nhiên đối với máy tính nhạy cảm như thế, khẳng định học rất nhanh. Nếu có thể đem cậu trở thành người bảo vệ bí mật thì rất tốt, đối với hắn có lợi mà đối với bản thân cậu cũng làm tăng lòng tin vào bản thân. Có thể nói trăm lợi không có hại. "Đợi cậu vượt qua tất cả những chuyên viên bảo mật trong công ty tôi sẽ cho cậu giữ chức vụ Giám đốc giám sát điều hành bảo mật hệ thống."
[Tôi có được phát lương không?] Dương Quân Nhiên trước tin tức này quả thực là vui đến cười ngoác miệng.
"Đương nhiên phải có, tôi sẽ tự tay phát lương cho cậu, xem như là đặc quyền."
[Anh nhớ nha, tôi đã ghi âm lại rồi, ngày sau anh không được phép nuốt lời.]...
Liên tiếp vài ngày Dương Quân Nhiên được đích thân Tổng giám đốc Công ty phần mềm trò chơi NGS, Lý Thần Vũ dạy chương trình phần mềm máy tính cao cấp. Ban đầu cũng gặp đôi chút khó khăn vì tiếng anh của Dương Quân Nhiên không quá tốt, song các thao tác cậu lại nhớ rất nhanh, hầu như chỉ cần Lý Thần Vũ làm một lần cậu lập tức có thể lặp lại không chút sai sót. Dần dần cậu đã có thể tự mày mò nghiên cứu, vì thế Lý Thần Vũ trực tiếp ném cho cậu một đống sách về phần mềm cao cấp, cho cậu tự sinh tự diệt. Dương Quân Nhiên trước nay luôn tự ti nghĩ bản thân rất ngu ngốc, bất luận là học tập hay thể thao đều đứng hạng bét, thế nhưng nhờ có mẹ luôn động viên khích lệ cậu vẫn một mực kiên trì, chưa từng bỏ cuộc. Nay lại có một người nói cho cậu biết thực chất cậu không phải chỉ toàn khuyết điểm mà cậu ở lĩnh vực công nghệ thông tin là một thiên tài, so với người khác học nhanh hơn nhiều lần. Cậu thực sự rất vui mừng đến kích động, trước kia gặp khó không nản nay lại càng thêm kiên trì cố gắng gấp bội.
Lý Thần Vũ đang tập trung xét duyệt văn kiện, vừa nhấc đầu lên liền thấy trên màn hình máy tính hiện lên một con mèo nhỏ đang nhe răng cười đến thèm đòn, giơ móng vuốt ngao ngao chỉ lên dòng chữ trên đầu "Ăn cơm, ăn cơm thôi." Lý Thần Vũ bật cười, hắn đương nhiên biết trò quỷ này là do Dương Quân Nhiên bày ra. Nhìn đồng hồ quả thực đã đến giờ cơm trưa liền cất gọn văn kiện đứng dậy tìm trợ lý gọi cơm trưa.
[Thần Vũ, sau khi tôi học xong chương trình bảo mật thông tin hệ thống cao cấp có được đầu quân vào làm cho công ty anh không?] Dương Quân Nhiên nhìn một bàn phân nửa là các món hải sản, có cả món trứng tôm đỏ hồng đậm đà thơm ngọt, trong lòng vui vẻ cực kỳ.
"Đương nhiên, tôi là người làm ăn kinh doanh, cân nhắc lợi hại không thể lãng phí nhân tài như cậu rồi." Lý Thần Vũ nhìn tốc độ thức ăn trên bàn biến mất dần nhanh hơn, không nhịn được nhắc nhở "Ăn chậm thôi, tôi không có tranh với cậu đâu."
[Như vậy anh có thể đầu tư thêm một chút không?] Dương Quân Nhiên thực sự rất hứng thú với các loại phần mềm phức tạp kia, càng tìm hiểu càng khát vọng biết nhiều hơn, cảm giác như thế nào cũng không đủ. Thật kỳ lạ là những thứ đối với người khác là đơn giản dễ hiểu cậu lại không thể hiểu, còn những thứ phức tạp rắc rối người khác không hiểu cậu lại thấy không quá khó khăn.
"Đầu tư thế nào?" Lý Thần Vũ hơi ngạc nhiên, những thiết bị trong phòng game là đều là những máy móc nhập khẩu đắt tiền, chức năng tuyệt đối đủ ột lập trình viên.
[Tôi muốn có thêm không gian thí nghiệm, thiết bị máy móc cũng muốn cải tạo.]
"Tôi sẽ cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho cậu, đến khi nào cậu có thể phá vỡ tường lửa của tổng công ty tôi sẽ đặc cách cho cậu trở thành chuyên viên bí mật của công ty, nắm quyền cao nhất trong đội ngũ nhân viên bảo mật hệ thống..."
[Tôi có được phát lương không?] Dương Quân Nhiên kích động, níu lấy cánh tay Lý Thần Vũ.
"Cậu không những được phát lương mà còn gấp vài lần so với nhân viên bình thường, chế độ thưởng cũng thuộc loại ưu tiên nữa. Tôi trước nay chưa từng bạc đãi nhân viên đâu."
[Thần Vũ, cảm ơn anh, anh đối với tôi thật tốt.] Dương Quân Nhiên cười tít mắt. Lý Thần Vũ dù không thấy được cậu nhưng vẫn tưởng tượng ra bộ dạng vui sướng của cậu, khóe môi nhất thời nhếch lên.
Tính toán thời gian Dương Quân Nhiên đã không gặp mẹ hơn một tuần, cậu rất nhớ bà nhưng ngoại trừ đều đặn gửi tin nhắn an ủi nỗ lo lắng của người mẹ nhớ con thì không thể làm gì hơn. Cậu chưa từng rời khỏi nhà lâu như thế, cũng chưa từng đi chơi đâu xa, lúc này mẹ cậu đã rất sốt ruột giục cậu mau về nhà rồi, tình trạng này không thể kéo dài thêm nữa. Dương Quân Nhiên càng lúc càng thường xuyên nghĩ đến vấn đề này, tinh thần hoảng hốt xao lãng, chỉ có thể cố gắng làm chính mình trở nên bận rộn với đám mật mã hệ thống, ban đêm vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn của Lý Thần Vũ mới có thể ngủ ngon. Lại nói thói quen này của cậu thực vi diệu, cậu cũng hắn mới quen biết đã bao lâu nhưng cảm giác an toàn ấm áp hắn đem lại luôn làm cậu luyến tiếc tách ra. Hơn nữa chính Lý Thần Vũ lấy lý do ngủ trên sô pha không thoải mái nên luôn ở lúc cậu ngủ say đem cậu ôm đến giường, vốn dĩ không phải cậu mặt dày muốn chiếm nửa giường của hắn đâu a.
[Trong phòng ngột ngạt quá, tôi muốn ra ngoài một lát.] Dương Quân Nhiên nhắn tin cho Lý Thần Vũ, cậu đương nhiên biết rõ cánh cửa không thể bỗng nhiên mở ra khép lại đâu.
"Được, vừa lúc tôi cũng cần ra ngoài một chút." Lý Thần Vũ gật nhẹ đầu, tay cầm một tập văn kiện mở cửa bước ra ngoài.
Dương Quân Nhiên đi theo Lý Thần Vũ một hồi, phát hiện hắn bàn chuyện cùng cấp dưới thật lâu chưa xong liền nhắn qua một tin [tôi đi loanh quanh một chút, khi nào trở về gọi tôi.] liền dạo một vòng quanh các phòng ban.
Trưởng phòng Marketing? Đây không phải người tên Cung Hồng hôm trước làm mất bản thống kê làm chậm tiến trình dự án hay sao.
Cạch.
Cửa mở, Dương Quân Nhiên vội lùi ra sau, từ trong phòng một nam nhân bộ dạng tuấn tú nhã nhặn, hốc mắt có chút thâm giống như thiếu ngủ nhiều ngày vội vã bước ra ngoài. Ngay lúc Dương Quân Nhiên còn đang suy nghĩ xem người đó có phải Cung Hồng hay không thì một nam nhân béo mập, bộ dạng lấm lét như làm chuyện mờ ám, giống như đã chờ sẵn người kia đi lập tức mở cửa tiến vào phòng. Sau một hồi lâu y mới lén lút trở ra, trong tay cầm chặt một con chip, vội vã muốn quay về bàn làm việc của mình.
"Từ An, anh làm gì ở đây vậy?" Bất chợt một nữ nhân cao gầy bước ra.
"Tôi hôm nay ăn đồ bên ngoài nên bụng hơi đau", tên mập vừa nói vừa xoa xoa bụng, "không nhịn được phải vào nhà vệ sinh xử lý một chút."
"Ra vậy, nếu đã xong thì mau vào làm việc, văn kiện tôi đặt trên bàn anh đấy, làm xong giao lại cho tôi."
"A, được, tôi lập tức làm ngay."...
Dương Quân Nhiên nheo mắt, tên béo kia hành động lén lút như vậy, hơn nữa bị hỏi đến còn trơn tru nói dối. Khẳng định là có vấn đề, phải báo ngay cho Lý Thần Vũ biết mới được. Cậu vừa nghĩ tới, Lý Thần Vũ đã tâm linh tương thông gửi tin nhắn cho cậu.
[Cậu đang ở đâu, có muốn về văn phòng hay không?]
[Tôi ở phòng ban Marketing, anh đến đây mau có kịch hay để xem. Tôi đoán tôi đã tìm ra kẻ ăn cắp bản thống kê số liệu lúc trước rồi.]
[Nói rõ tình huống.]
Dương Quân nhiên thông qua tin nhắn, ngắn gọn kể lại những thứ mình thấy, Lý Thần Vũ lại nhắn đến một tin [Trở về văn phòng của tôi trước, tôi sẽ xử lý chuyện này.]
[Tôi có được đứng bên cạnh xem không?] Dương Quân Nhiên mặc cả.
[Nếu cậu thích.] Lý Thần Vũ mỉm cười, cảm thấy bản thân càng lúc càng chiều hư Dương Quân Nhiên rồi, nhưng mà hắn lại thích như vậy.