Vấn đề về kỷ niệm ngày cưới khiến Chung Lê đau đầu suốt cả ngày.
Sao mất trí nhớ lại quên mất một việc trọng đại như vậy?
Cô lục tung lịch và các phần mềm khác trên di động, nhưng không tìm thấy gì, sau vụ tai nạn xe điện thoại di động được thay mới, cho dù trước đó có ghi chú thì cũng không thể tìm thấy.
Cô lại tìm khắp các phòng trong nhà, cũng không tìm thấy giấy chứng nhận kết hôn của cô và Phó Văn Thâm.
Lạ thật.
Chẳng lẽ tên cặn bã đó sợ cô xe giấy chứng nhận kết hôn làm chậm trễ việc ly hôn, nên đã giấu nó?
Chung Lê gọi điện thoại hỏi Mạnh Nghênh: "Tớ cùng Văn Thâm kết hôn khi nào vậy?"
Mạnh Nghênh thức cả đêm chỉnh sửa phim, đến sáng sớm mới đi ngủ, vừa tỉnh dậy vì đói đang định đi kiếm đồ ăn, cô ấy nghe Chung Lê hỏi Hai người kết hôn khi nào à? Cái này để tớ suy nghĩ đã..."
Cô ấy liền lật tung nhà lên để tìm cả buổi mới sực nhớ mình đang ở khách sạn ở nơi khác, quyển sổ ghi chép ở bệnh viện trước đó không mang theo bên mình.
Cô ấy nhanh chóng nhớ lại câu chuyện mà Chung Lê đã bịa ra trước đó, có vẻ như cô không đề cập đến việc kết hôn khi nào.
"Hai năm trước?" Mạnh Nghênh nói với vẻ thăm dò. "Tớ biết." Chung Lê hỏi, "Ngày mấy tháng mấy?” Làm thế quái nào mà tớ biết ngày nào tháng nào! Mạnh Nghênh đã phản ứng cực nhanh vào thời khắc mấu chốt, lớn tiếng hỏi: "Ngay cả cậu cũng không nhớ thì sao lại hỏi tớ?"
Chung Lê hùng hồn nói: "Tớ bị mất trí nhớ, chẳng lế cậu cũng bị hay sao?”
Mạnh Nghênh bỗng nhỏ giọng xuống: "Không..."
Chung đại tiểu thư rất thất vọng về cô ấy, hừ một tiếng: "Ngay cả ngày cưới của tớ mà cậu cũng không nhớ. Chết tiệt... đây là tai bay họa gió gì vậy.
Không biết từ đâu, tai họa lại ập vào đầu cô ấy, Mạnh Nghênh không nói được lời nào, dùng sức xoa xoa vào mặt, chắc là muốn đánh thức chỉ số thông minh đang ngủ say của mình, vào thời khắc mấu chốt, cô ấy lại nhanh trí, hất bỏ cái tai họa đó đi.
"Vấn đề này cậu đi mà hỏi chồng cậu đấy!"
"Được thôi." Chung Lê cảm thấy cô ấy nói cũng có lý nên tha cho cô ấy.
Mạnh Nghênh thở phào, sau khi cúp máy cô ấy chắp. †ay sám hối một giây.
Xin lỗi nhé Phó Văn Thâm, nếu một trong hai chúng †a phải chịu khổ thì đó chỉ có thể là anh thôi.
Hôm nay Phó Văn Thâm có tiệc xã giao, khi trở về đã rất trễ.
Chung Lê sau khi bị tai nạn, được chăm sóc tận tình, mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm, thường thì hơn mười giờ là đã về phòng nghỉ ngơi.
Khi Phó Văn Thâm bước vào cửa đã mười giờ rưỡi, đèn trước cửa bật sáng, người đang ngồi dựa vào ghế sô pha ngồi bật dậy, quỳ lên ghế sô pha và chồm nửa thân trên ra, giống như một người vợ đang đợi chồng tan làm, cô nhìn anh mỉm cười: "Ông xã anh về rồi à."
Kiểu nghi thức chào đón này không diễn ra hàng ngày, Phó Văn Thâm nới lỏng cà vạt và bước vào.
Chung Lê đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến chỗ anh và chủ động giúp anh cởi cà vạt.
Phó Văn Thâm nhìn cô một cái rồi buông tay ra.
Chung Lê kéo nó xuống một độ dài nhất định rồi nhón chân vươn tay lấy nó ra khỏi đầu anh.
Phó Văn Thâm không có thói quen sử dụng nước hoa, cô ngửi thấy một mùi rượu, vì vậy đã ghé sát vào ngửi vài lần.
Hôm nay còn tốt, không có mùi nước hoa phụ nữ hỗn tạp.
Cà vạt của Phó Văn Thâm được làm thủ công và hoàn toàn bằng lụa, với đường xéo tối màu trên nền xanh đậm, tương đồng với màu sắc của bộ vest.
Chung Lê cởi cà vạt, cầm nó trong tay và quấn quanh những ngón tay gầy guộc trắng nõn của mình.
"Ông xã ~"
Phó Văn Thâm sụp mắt xuống nhìn cô: "Lại muốn gì nữa?"
"Hỏi anh một câu hỏi." Chung Lê ngước mặt lên, hỏi một cách trìu mến: "Kỷ niệm ngày cưới của chúng ta là khi nào vậy?"
Sau khi chân cô bị thương, cô thích dựa vào đồ vật để đứng vững, hiện tại có thể từ từ đi lại được nhưng vẫn. chưa bỏ thói quen này.
Cô ấy đứng trước mặt Phó Văn Thâm, cơ thể cô dựa hờ vào người anh, cô vừa mới tắm xong, mùi thơm thoang thoảng phảng phất trong không khí.