Người Vợ Mất Trí Nhớ

Ngoại trừ nhìn mèo, Hứa Dịch Châu còn muốn nhìn xem vị đại tiểu thư kia rốt cuộc là cao nhân phương nào, tài xế chuyên trách còn chưa đủ để sai khiến, nhất định phải bắt Phó Văn Thâm tự mình đi đón.

Chờ tới khi tài xế dừng xe trước một tiệm làm tóc, Hứa Dịch Châu mặt không chút thay đổi, nếu như anh ta là ông trời thì giờ khắc này chắc sẽ không còn mưa.

"Nơi này cách Vịnh Thiên Phụ ba trăm mét sao? Ném con mèo ra ngoài còn có thể tự tìm đường về nhà."

Hôm nay Chung Lê đến nhà Hách phu nhân ăn gà dừa, thuận tiện cùng bà ta ra ngoài làm tóc.

Trong khoảng thời gian này tóc cô dài hơn trước một chút, chỉ để thợ làm tóc cắt tỉa đơn giản một tí, sau khi ra ngoài với trước khi đi vào nhìn bằng mắt thường gần như không thấy được sự khác biệt.

Bên ngoài mưa nhỏ tí tách tí tách rơi không ngừng, Chung Lê gọi điện thoại cho Phó Văn Thâm tới đón.

Hách Phu Nhân vốn muốn cùng nhau chờ Phó Văn Thâm đến rồi chào hỏi, nhưng dì trong nhà gọi điện thoại tới, nói tiên sinh đi công tác về rồi, bà ta liền về trước.

Chung Lê ngồi ở chỗ ngồi bên cửa sổ tiệm tóc, cô bé thực tập ở đó mang cho cô một tách trà nóng, còn cầm vài loại bánh quy có hương vị khác nhau cho cô ăn.

Chung Lê đang nhắn tin quan tâm Mạnh Nghênh có hài lòng với người hầu mới hay không, một bên thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ Phó Văn Thâm đến đón.

Trong nháy mắt, mấy cái đầu trong cửa tiệm đều cùng nhau chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.

Chung Lê quay đầu theo, nhìn thấy xe của Phó Văn Thâm dừng lại bên đường.

Màn mưa xám xịt, một chiếc ô lớn màu đen mở ra, người đàn ông dưới ô một thân áo khoác màu đen, dáng người cao †o, đang cất bước về phía bọn họ.

Chung Lê buông chén trà bằng sứ tinh xảo đứng dậy, nhân viên cửa hàng đẩy cửa ra thay cô.

Chiều nay khi ra khỏi nhà trời vẫn còn nắng nên cô chỉ mặc một chiếc áo gió bằng lụa sa tanh màu trắng bên ngoài váy, độ rũ rất tốt mà độ cản gió cũng không kém, vừa ra ngoài cô đã có thể cảm nhận được cái se lạnh trong cơn mưa mát mẻ.

Phó Văn Thâm đi tới trước bậc thềm, che ô lên đỉnh đầu cô, đối với hành vi cách nhà gần thế này mà còn muốn gọi người đến đón không phát biểu ý kiến dư thừa gì.

"Đi thôi."

Chung Lê duõi chân: "Giày của em không dính nước được, anh ôm em đi."

Phó Văn Thâm rũ mắt liếc một cái, đó là một đôi giày cao gót da dê màu be nhạt, dựa theo số đo mua giày bình thường của cô, đôi này nhìn không ra có bất cứ chỗ nào đáng quý trọng.

Chung Lê đưa tay nhận ô trên tay anh, cánh tay tự động đặt lên vai anh, la hét: "Lạnh quá đi."

Tên cặn bã này một chút cũng không đau lòng cô, không có tình cảm gì nói: "Lạnh thì mặc nhiều một chút."

Phó Văn Thâm ôm ngang cô, đi về phía chiếc xe bên đường.

Ô hơi nặng, Chung Lê cầm một tay, bị gió thổi có hơi nghiêng một chút.

Mưa tạt nghiêng lên vai Phó Văn Thâm, rơi xuống một tầng nước ngoài áo khoác anh, có một chút cũng rơi lên trên mu bàn tay Chung Lê, cô trở tay cọ lên áo khoác của Phó Văn Thâm.

Đi tới cạnh xe, tài xế chạy tới mở cửa cho bọn họ, Chung Lê nhìn thấy Hứa Dịch Châu trên ghế phụ lái khoanh tay trước ngực nheo mắt nhìn bọn họ.

"Sao anh lại ở đây?"

Hứa Dịch Châu khịt mũi cười: "Đến xem Chung đại tiểu thư là được làm từ loại giấy tinh quý gì, chút mưa này còn phải nhờ người đón."

Cái người này miệng tiện thế, không biết Mạnh Nghênh coi trọng anh ta ở điểm nào?

Chung Lê hỏi ngược lại: "Sao, anh ghen hả?"

Có lẽ do nghe quá nhiều, Hứa Dịch Châu miễn nhiễm đã với chiêu này của cô, thuận theo lời cô nói: "Đúng đó, ghen tị chết đi được, sao tôi lại không có may mắn như lão Phó, gặp

phải loại phiền toái thành tinh như cô."

Chung Lê khinh thường hừ nhẹ: "Đương nhiên là bởi vì anh không xứng."

Hứa Dịch Châu: "..."

Anh ta quyết định im lặng và không thèm nói chuyện với cô gái này nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui