Cuộc họp định kỳ buổi sáng kết thúc, thực tập sinh làm xong công việc sau cùng mới trở về phòng làm việc, lúc tới phòng pha trà rót nước, mấy chị đồng nghiệp vừa pha cà phê vừa tám chuyện.
Nghe thấy mấy chữ “Phó tổng”, “Trợ lý chủ tịch Lộ”, thì liền lặng lẽ vểnh tai lên lắng nghe.
“Phó tổng hôm nay đẹp trai quá, mỗi lần nhìn thấy anh ấy, tôi đều cảm thấy vẫn có thể vì công ty mà phấn đấu một trăm năm!”
“Tôi thì lại thích trợ lý chủ tịch Lộ hơn, dịu dàng nhã nhặn, Phó tổng cao lãnh quá, khiến người khác sợ"
“Cô thì hiểu cái gì, tương phản với kiểu cao lãnh này là rung động nhất, thoạt nhìn cao lãnh không thể với tới, nhưng thực ra khi cởi hết quần áo nằm trên giường....chậc chậc!”
Giọng nói sau đó được đè thấp nên không biết nói gì, chỉ thấy một đám các cô gái bu lại cười hi hi ha ha.
“Đúng rồi, các có có nghe nói không, hình như nhà họ Phó có dự định liên hôn.”
“Với thân phận này của họ, liên hôn cũng rất bình thường. Bây giờ mặc dù nhà họ Phó chỉ có một đứa cháu trai là anh ấy, nhưng một nửa Phó thị vẫn đang trong tay bác cả anh ấy đấy, muốn tiếp quản toàn bộ Phó thị cũng không dễ như vậy, nói không chừng liên hôn chính là vì điều này.”
“Này, tôi nói với các cô một bí mật, các cô đừng nói ra nha.”
“Bạn học em gái bạn tôi quen một cô bạn giàu có xinh đẹp, trong nhà rất có tiền, nhưng chắc chắn không so được với Phó tổng, có điều cô ấy có quen một người bạn trai, có chút dính líu với vòng bạn bè Phó tổng, nghe nói, ban đầu Phó tổng đã sắp đính hôn với một cô chủ con nhà quyền quý, nhưng trước lúc đính hôn, lại bị nhà gái bỏ rơi!”
Mạnh Nghênh vẫn luôn rất khâm phục sự hòa đồng của Chung Lê.
Bây giờ, cậu ấy đã trở thành một người giỏi giao tiếp với cái đầu hỏng.
Ôm suy nghĩ tự an ủi răng chỉ cần cách đủ xa không liên quan tới mình, Mạnh Nghênh đặt điện thoại lên bàn, rồi đẩy sang một bên cách xa mình.
Sau đó lấy ra một cuốn sổ da mềm đã dùng để ghi lại những lời căn dặn của bác sĩ hôm qua.
Cùng một cây bút rollerball đầy mực.
Bày ra tư thế nghiêm túc lắng nghe cùng vẻ mặt trang trọng: "Cậu có thể bắt đầu rồi."
Mặc dù không nhớ bất cứ ai, ngay cả tên và diện mạo của chồng cũng là vừa mới biết mấy ngày trước, nhưng ký ức về tội ác của tên tra nam đối với Chung Lê mà nói vẫn còn mới mẻ.
Giọng cô khi kể dịu dàng êm tai, động lòng người.
Kể về việc cô đã rung động trước một người đàn ông như thế nào, không thể thoát ra được cứ thế mà rơi vào biển tình, tràn đầy khao khát được gả cho anh ấy, nhưng hạnh phúc mà cô mong đợi lại không tới, thay vào đó là bị "đày vào lãnh cung”.
Cô không biết mình đã làm sai điều gì, cẩn trọng dè dặt thể hiện lòng mình, dốc hết sức duy trì, với ý đồ hàn gắn lại khe nứt càng ngày càng xa giữa hai người. Tiếc là, cho dù đã cực kỳ cố gắng, nhưng vẫn không có được một lần quay đầu nhìn lại của đối phương.
Mãi cho tới một ngày, mới phát hiện ra, hóa ra ngay từ đầu chỉ là một giấc mộng đẹp hão huyền do bản thân dệt nên.
Kể rằng mẹ chồng cô bắt bẻ như thế nào, cảm thấy cô không xứng với con trai mình, do đó giày vò, sỉ nhục đủ kiểu, còn người chồng vốn nên hóa giải mâu thuẫn, xoa dịu mối quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu, thì chưa từng nói giúp cô một câu.
Kể rằng bạn bè thân thích xung quanh đều khinh thường cô, chồng thì mù quáng, chưa bao giờ làm chỗ dựa cho cô. Vì thế mà dần dần tất cả mọi người đều biết, cô không được chồng thương yêu. Cho nên càng chế giễu, gây khó dễ cô hơn.
Kể rằng cô thương chồng làm việc vất vả, vì thế mà tiết kiệm chăm lo gia đình, không bao giờ tiêu tiền phung phí, cho nên bị những người được gọi là cô chủ kia cười nhạo quê mùa. Vào ngày sinh nhật, do dự rất lâu, mới mua một chiếc váy mới vài ngàn tệ cho mình, còn vui vẻ phấn khích mặc cho chồng xem, nhưng không ngờ anh ấy lại nổi trận lôi đình, tát cô một bạt tai thật mạnh, tức giận khiển trách: “Ai cho phép cô mặc màu đỏ?”
Cô bị dọa sợ tới mức lạnh run, liền lập tức thay váy, rồi giấu chiếc váy đó vào nơi sâu nhất trong tủ, không dám mặc nữa.
Mãi đến sau này mới biết, anh ấy phản ứng dữ dội như vậy, hóa ra là bởi vì người anh ấy yêu sâu đậm, thích mặc váy đỏ nhất.