Người Vợ Mất Trí Nhớ

Hứa Dịch Châu đang cùng vài người bạn uống rượu, anh ta có chút ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Phó Văn Thâm: "Hôm nay sao có thời gian đi uống rượu với chúng tôi vậy, không cần ở nhà với bé yêu à?"

“Bà nội của em đâu.” Trình Vũ Ngũ hỏi: “Sao không dẫn chị ấy đi cùng?”

Phó Văn Thâm không trả lời, anh nhận lấy rượu từ Trình Vũ Ngũ.

“Làm sao vậy?” Hứa Dịch Châu hiểu anh hơn so với người khác, anh ta đã nhìn thấy được chút vấn đề từ trên gương mặt không đọc được cảm xúc của anh, “Cãi nhau sao?”

Trình Vũ Ngũ hớn hở nói: "Một hũ nút như ông nội thì sao có thể cãi nhau, có phải lại chọc giận bà nội và bị đuổi ra ngoài không?"

Phó Văn Thâm ngước mắt lên liếc qua đó.

Trình Vũ Ngũ suýt chút sặc một ngụm rượu vào khí quản, vội vàng ngồi thẳng người dưới ánh mắt lạnh lùng của Phó Văn Thâm: “Xin lỗi, anh Thâm, em sai rồi.”

Hứa Dịch Châu chê trách tát vào đầu thằng nhóc. ngốc nghếch một cái: "Cậu có ngốc không đấy, không biết nhìn ánh mắt ra hiệu sao."

Trình Vũ Ngũ vội vàng ngoan ngoãn gợi ý cho anh: "Hay là gọi chị Nghênh Nghênh của em qua đó dỗ dành chị ấy giúp anh nhé?"

Bàn tay vỗ vào đầu của Hứa Dịch Châu bỗng dịu dàng vuốt ve anh ta: “Cậu có thể gọi được sao?”

Trình Vũ Ngũ liếc anh ta một cái, ngồi né sang một bên cách xa anh ta ra với vẻ đề phòng: "Anh Châu, không phải là em không giúp anh, anh thử nói xem việc anh làm gọi là mối quan hệ sao."

“... Cút đi.” Hứa Dịch Châu nốc một ly rượu với vẻ mặt ủ rũ.

Trình Vũ Ngũ muốn hóa giải lo lắng của ông bà nội của anh ta nên đã sáp lại gần Phó Văn Thâm: "Rốt cuộc là anh đã chọc giận bà nội em như thế nào vậy, nói cho. em biết với, không chừng em có thể giúp anh được."

"Không cần."

Trình Vũ Ngũ còn muốn nói thêm, Phó Văn Thâm nhấp một ngụm rượu rồi sụp mắt xuống nhìn ly rượu, nước rượu trong suốt khẽ gợn lên tạo nên ánh vàng lấp lánh.

Gợn sóng đó biến mất trong giọng nói lạnh nhạt của anh: “Cô ấy đã khôi phục trí nhớ.”

Động tác rót rượu của Hứa Dịch Châu khựng lại, chặc lưỡi không biết có ý gì: “Vậy sao cậu không trông chừng, còn có thời gian tới đây uống rượu với chúng tôi, cẩn thận lát nữa về sẽ chạy mất đấy."

"Cô ấy cần thời gian." Phó Văn Thâm nói.

Hứa Dịch Châu hừ một tiếng: "Để xem lát nữa cậu về nhà không tìm được người, thì còn có thể bình tĩnh như vậy nữa được không?"

"Anh còn có mặt mũi chỉ trích người khác nữa à." Trình Vũ Ngũ nói: "Anh cũng đang trong một mớ bòng bong."

Hứa Dịch Châu:......"

Hứa Dịch Châu nghiến răng giơ chân muốn đá anh †a một đá: “Cậu gan tày trời rồi.”

Trình Vũ Ngũ nhanh nhạy tránh né, miệng thì léo nhéo không ngừng: "Không phải em nói, bây giờ người có thể giúp đỡ hai anh chỉ có mình em, đối xử với em tốt một chút đi."

Một mình Trình Vũ Ngũ đã thành công khiến cho hai người anh của anh ta buồn rầu, cả hai người đều sầu não uống rượu.

Phó Văn Thâm không ngồi lâu, chỉ nói với họ vài câu, rầu rĩ uống vài ly rượu rồi đứng dậy rời đi.

Khi về đến Vịnh Thiên Phụ thì đã là 10 giờ tối.

Mở cửa bước vào, đèn cảm ứng tự động bật sáng, trong nhà trống rỗng và im ắng.

Những món ăn trên bàn ăn vẫn còn nguyên vẹn như khi anh rời đi.

Phó Văn Thâm đi thẳng vào phòng ngủ, cửa khép hờ, trên giường không có người, trong căn phòng ấm áp như mùa xuân, chiếc chăn được vén lên lộ ra sự lạnh lão.

Mọi thứ đều ở nguyên vị trí, con thú nhồi bông mà cô thích, đủ loại sản phẩm chăm sóc da và cuốn tiểu thuyết trên đầu giường.

Mọi thứ đều ở đó.

Có tiếng động trong phòng thay đồ, Phó Văn Thâm quay sang nhìn và bước về phía đó.

'Tây Tây chậm rãi bước ra, ngáp một cái thật dài và đi vòng quanh chân của anh.

Tây Tây đã đói sau khi ngủ đủ, nó dẫn Phó Văn Thâm đến bàn ăn nhỏ của mình.

Phó Văn Thâm đặt thịt hộp và thức ăn khô cho nó, Tây Tây vẫn chưa biết chủ nhân của nó đã bỏ trốn, nên vẫn chậm rãi cắm đầu vào ăn.

Bên ngoài cửa kính là màn đêm cô đơn và lạnh lão, Phó Văn Thâm đứng trước cửa sổ sát mặt sàn, ở nơi giao thoa của ánh sáng và bóng tối, ánh mắt anh chìm trong bóng tối dày đặc của màn đêm.

Căn nhà vắng tanh khi thiếu đi một người, chỉ còn lại tiếng mèo nhai thức ăn.

Mạnh Nghênh chờ ở tiệm trà sữa hơn 10 phút, mới nhìn thấy một bóng người khả nghỉ qua cửa sổ.

Có một người bước xuống chiếc xe màu trắng, khoác trên người một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, đội một chiếc mũ rộng vành cùng màu, cặp kính đen to che gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm thanh tú cùng đôi môi đỏ tươi.

Với dáng người xinh đẹp và khí chất nổi bật, đột nhiên xuất hiện trong nền mùa đông xám xịt, giống như một ngôi sao trên đường phố, cực kỳ bắt mắt.

Sau khi xuống xe, cô ngó nghiêng hai bên, sau đó quấn chặt quần áo, cúi đầu bước nhanh vào cửa tiệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui