Người Vợ Mất Trí Nhớ

Đêm đó, Phó Văn Thâm đi ngủ theo một lịch trình cố định, tắt đèn và nhắm mắt lại, nhưng có một giai điệu kỳ lạ đang lặp đi lặp lại trong đầu anh:

728721...725721...

Anh bắt đầu thường xuyên gặp cô ở nhà, Phó Văn Việt rất thích cô, thường đưa cô về chơi.

Thỉnh thoảng cô đến bên cạnh anh, đôi khi gây sự, đôi khi nói chuyện với anh.

Cô có vẻ thích nói chuyện, giống như một chú chim vàng anh nhỏ hoạt bát.

Anh bắt đầu mong chờ mỗi buổi chiều cuối tuần.

Bắt đầu không tự chủ được mà nghĩ khi nhìn thấy cô: Hôm nay cô sẽ đến nói chuyện với anh chứ?

Cô chào hỏi người lớn trong phòng khách, anh yên lặng chờ đợi, khóe mắt nhìn cô đi về phía này, đoán xem hôm nay cô sẽ nói gì với anh.


Thời gian cô ở bên cạnh anh luôn rất ngắn, rất nhanh sẽ bị Phó Văn Việt gọi đi.

Phó Văn Thâm biết rằng cô "thuộc về" Phó Văn Việt.

Phó Văn Việt sẽ tải anime yêu thích của các cô gái cho cô, mua rất nhiều món tráng miệng ngon trước khi cô đến, chọn những chiếc kẹp tóc và trâm cài đẹp từ Quân Hoa để cô đeo.

Sau khi Chung Khởi Ninh qua đời, số lần cô đến nhà họ Phó ít hơn, Phó Văn Thâm cũng hiếm khi gặp cô.

Thỉnh thoảng, anh sẽ nghe thấy tên cô từ Phó Văn Việt, biết rằng họ sẽ gặp nhau, vào một thời gian anh không biết, ở một nơi mà anh không ở đó.

Cô "thuộc về" Phó Văn Việt.

Nếu không có Phó Văn Việt, anh sẽ không thể nhìn thấy cô.

Khi con mèo sư tử gầy gò leo lên vai Phó Văn Thâm, trọng lượng của nó rất nhẹ, khi anh quay đầu lại, anh nhìn thấy đôi mắt đẹp như hạt thủy tinh của nó, ngây thơ và trong sáng, khẽ meo meo với anh.

Nó rất giống với Chung Lê, anh thực sự muốn giữ nó.

'Yêu cầu của anh bị Nghiêm Đường từ chối một cách không ngờ: "Chuyện tốn thời gian và sức lực như vậy có ích lợi gì, mỗi ngày con phải học nhiều tiết như vậy, làm sao có thời gian mà nuôi nó?”

Bác gái thuyết phục Nghiêm Đường: "Văn Thâm rất ít khi đưa ra yêu cầu, nếu nó thích thì cứ để nó nuôi. Nó chỉ là một con mèo con, rất dễ chăm sóc, thằng bé bận làm bài, để tôi chăm sóc giúp cho."

“Không được, nó sẽ phân tâm.” Nghiêm Đường vẫn không lay động, “Sự tập trung của nó nên dùng vào việc học, chứ không phải dùng để trêu chó chọc mèo.”

Kể từ khi trở nên hiểu chuyện, Phó Văn Thâm chưa bao giờ yêu cầu Nghiêm Đường bất cứ điều gì, lần đó là lần hiếm hoi thấy anh làm trái ý Nghiêm Đường, ngoan cố khăng khăng: "Con muốn giữ nó."

Nghiêm Đường nổi giận vì sự không vâng lời của anh, phạt anh ra ngoài và suy nghĩ về những sai lầm của mình.


Anh đứng trong sân, nhìn thấy hai cha con Phó Trường Định quay về, Phó Trường Định mỉm cười, quàng tay qua vai Phó Văn Việt.

"Trận đấu hôm nay thật sự rất đẹp mắt, cha đã không lãng phí khi đưa gậy cho con. Lần này con muốn phần thưởng gì, đợi cha làm xong việc, nghỉ lễ dẫn con đi California xem giải đấu chuyên nghiệp được không?”

Phó Văn Việt nói: "Con có thể đổi nó lấy phần thưởng khác được không?”

"Con muốn phần thưởng gì?"

"Trâm cài Khi Mộng mới ra mắt lần này rất đẹp, con muốn tặng nó cho A Lê, cha giữ lại cho con một bộ được không?"

“Có gì mà không được chứ.” Phó Trường Đỉnh cười nói: “Chỉ cần con thích, muốn tặng cho con bé cái gì cũng được."

Phó Văn Việt cười rạng rỡ: "Cảm ơn cha."

Đêm hôm đó gió rất lạnh, Phó Văn Thâm đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn bóng dáng họ sánh vai nhau bước. vào cửa.

Phó Văn Việt có thể cho Chung Lê mọi thứ, còn anh thậm chí không thể nuôi một con mèo sư tử.


Anh không bao giờ có thể có những thứ anh thích.

Bác sĩ tại bệnh viện thú cưng nói rằng anh có thể cho con mèo ở đó để tìm người nhận nuôi, nhưng anh nói không cần, mang con mèo đến nhà họ Chung. Khi Chung Lê đang chơi trong vườn, anh đã đưa con mèo từ bên ngoài hàng rào vào.

Vết thương của mèo sư tử đã lành, lông hói đã mọc. trở lại, trắng và mềm, rất đẹp, anh nghĩ Chung Lê sẽ thích nó.

Chung Lê ôm lấy chú mèo con sạch sẽ xinh đẹp như bắt được báu vật, sợ nó là mèo nhà của người khác đi lạc nên canh giữ cả một buổi chiều, không thấy chủ nhân xuất hiện mới bắt nó về nhà.

Phó Văn Thâm thỉnh thoảng đến gặp con mèo và Chung Lê.

Lịch trình của anh rất kín, chỉ nửa giờ sau giờ học vào thứ Sáu là thời gian rảnh duy nhất anh có thể tự do.

Tây Tây được sinh ra trong tự nhiên, khao khát thế giới bên ngoài, Chung Lê thường đưa nó thả ra ngoài, đi dạo trên con đường bên ngoài nhà họ Chung.

Phó Văn Thâm sẽ kêu tài xế lái xe đến đường Thanh Hà, ở đó nửa tiếng đồng hồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận