“Dì Ngô, nho phải lột vỏ.”
Dì Ngô đang chuẩn bị rời đi thì dừng lại, nhìn cô nửa ngày mới hiểu được ý câu nói này, rồi nhìn đĩa nho, kinh ngạc hỏi: “Cô là muốn tôi lột cho cô?”
Chung Lê nhìn bà ta, xác nhận lại: “Đúng.” Dì Ngô thực sự chưa từng gặp qua kiểu người này, cũng
không thể hiểu kiểu yêu cầu này: “Nào có người ăn nhỏ còn bảo người khác lột vỏ.”
Chung Lê:
“Trước đây tôi chăm sóc bà cụ và bà chủ lâu như vậy, nhưng lúc ăn nho cũng không bảo người khác lột vỏ.”
Chung Lê: “Nhưng bây giờ người dì chăm sóc là tôi.”
Chuyện hai ngày trước Mạnh Nghênh có nghe nói, biết thái độ của dì bảo mẫu này với Chung Lê có chút vấn đề, lúc này thử xoa dịu bầu không khí, nói: “Dì ơi, cậu ấy vẫn luôn bảo. người khác lột những thứ có da có vỏ mỗi khi ăn.”
Từ nhỏ cô chủ lớn Chung chính là được chăm sóc như thế, tất cả những thứ có vỏ và da, đều sẽ có người giúp cô xử lý.
Cho dù bây giờ cô mất trí nhớ, quên mất trước đây mình đã từng sống khi là một cô chủ nhà giàu có như thế nào, nhưng thói quen trong xương cốt chính là không thể thay đổi.
Hoặc là nói, cô không có ký ức cơ thể và ý thức về việc tự mình lột vỏ.
Nhưng Mạnh Nghênh quên mất mình ăn nói vụng về, nói ra những lời này, càng khiến ấn tượng Chung Lê là một người khó hầu hạ, được nuông chiều của dì Ngô trở nên mạnh mẽ hơn.
“Nếu cô nói cam, quýt, vải...những thứ đó tôi đều có thể lột cho cô, nhưng nho sao có thể lột được. Vỏ loại nho này là có thể trực tiếp ăn, nếu cô không thích ăn, cũng có thể nhả ra. Tôi trước giờ chưa từng thấy ai ăn nho còn bảo người khác lột vỏ
Dì Ngô có chút lắm lời, lúc làm việc cũng thích lẩm bẩm, lải nhải mấy câu, còn kèm thêm nỗi nén giận tích góp mấy. ngày nay đối với Chung Lê.
“Người nhà các cô chính là chiều chuộng cô quá mức, quá tùy hứng rồi, tự cho mình là trung tâm, một chút cũng không nghĩ cho người khác. Cậu chủ chúng tôi lúc nhỏ cũng không có mấy tật xấu này, cũng chưa bao giờ gây phiền phức cho người khác..."
Chung Lê đặt khuỷu tay lên bàn, chống hai bên thái dương nhìn bà ta một lúc, rồi nói với Mạnh Nghênh: “Lát nữa nói với cậu, tớ gọi một cuộc điện thoại trước.”
Câu nói này ngược lại khiến lý trí dì Ngô quay trở lại, ngừng nói.
“Không nói nữa?” Ngón tay Chung Lê chọt chọt điện thoại vài lần, nhấn gọi, đặt điện thoại bên tai, nhướng mí mắt nhìn bà ta.
Không lột nho cho cô ta, thì liền muốn gọi điện thoại cho Phó Văn Thâm?
Dì Ngô quả thực không nhìn quen tác phong của cô công chúa nhỏ này.
Bà ta mím môi không lên tiếng, bưng đĩa nho kia lên, đang định quay vào phòng bếp lột vỏ, thì điện thoại trong tay Chung Lê được kết nối.
“Alo, trung tâm gia chánh toàn năng sao.”
Phó Văn Thâm hôm nay kết thúc công việc sớm, Hứa Dịch Châu gọi điện thoại hẹn anh tối nay tụ tập, nhưng bị anh từ chối.
Lúc chạng vạng dì Ngô có gọi điện thoại cho anh, nhưng nói mơ hồ, không nói rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì.
Lúc Phó Văn Thâm trở về Vịnh Thiên Phụ, vừa qua tám giờ.
Đối với thói quen làm việc với tần suất cao quanh năm của anh mà nói, thì thời gian này được coi là sớm.
Anh bước vào nhà như thường lệ, phát hiện dì Ngô đang đứng ở hành lang lối vào phòng khách với bộ dạng lúng túng không biết làm thế nào.
Thấy anh về như nhìn thấy cứu tinh, liền lập tức đau khổ nói: “Cậu cuối cùng cũng về rồi, cậu nhìn kìa.....lúc cô ta muốn ăn nho, tôi không lột vỏ cho cô ta, cô ta liền thuê hai bảo mẫu về, tôi không ngờ là loại bảo mẫu này....”
Phó Văn Thâm nhìn theo ánh mắt bà ta, hơi khựng lại.
Chung Lê ngồi trên sofa phòng khách, gác hai chân lên chiếc ghế nhỏ, bộ dạng vô cùng nhàn nhã.
Ngoài cô ra, còn có hai người khác, là hai nam thanh niên tuổi từ 20 tới 30 tuổi, ngoại hình không tệ, tướng mạo thiên về thanh tú.
Một người ngồi bên cạnh Chung Lê, cầm một chiếc bát và một chiếc thìa bạc, đang đút Chung Lê ăn những quả nho đã lột vỏ;
Một người thì đứng sau Chung Lê, cầm một chiếc quạt — nếu như Phó Văn Thâm không nhìn lầm, thì chiếc quạt xếp kia là quà ai đó tặng anh, sưu tầm từ thời nhà Minh, làm bằng cây bối mẫu, sẽ hơi phát sáng dưới ánh đèn — quạt cho Chung Lê.