Kéo chân bằng dây thun thực sự là một động tác đau đớn đối với Chung Lê, nhưng Phó Văn Thâm đã đứng ở cửa và quan sát, mong muốn thắng thua làm tăng thêm rất nhiều sự kiên nhẫn của cô, và cô muốn mình kiên trì làm xong hết các động tác, nên hành động. cũng không giống như bình thường.
Sau khi ngủ trưa xong, Chung Lê ngồi trong phòng khách đọc sách, anh từ trong phòng làm việc đi ra, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh cô và làm việc trên máy tính.
Vừa ngồi xuống, ánh mắt anh lướt qua cuốn sách trên tay cô.
Kiểu chữ lạ mắt được in trên bìa đầy màu sắc: (trùng sinh xong ta là thế thân)
Chung Lê ngay lập tức đặt cuốn sách lên đùi một cách cảnh giác, đóng sách lại.
Khi đến giờ đi dạo thường lệ vào buổi tối, Phó Văn Thâm mới đặt máy tính xuống và cùng Chung Lê xuống lầu.
Chung Lê thuần thục chỉ huy anh đi về hướng khu hoa viên, thường ngày cô thường dẫn anh đi đến trước mặt các ông bà ở đây đi một vòng, muốn cho mọi người thấy người chồng cặn bã của mình.
Những người sống ở Vịnh Thiên Phụ không phải là những người già bình thường, có con cháu không là giám đốc điều hành cấp cao trong doanh nghiệp, thì cũng là tự thành lập công ty riêng.
Trong những trường hợp nhất định, một số người này Phó Văn Thâm đã gặp.
Nhưng họ cũng không phải ngoại lệ, giống như các y tá trong bệnh viện, những người này cũng đều nhìn anh với vẻ lên án.
Rõ ràng, sau lưng anh Chung Lê cũng không nói điều gì tốt.
Một người đàn ông lớn tuổi có tinh thần trọng nghĩa thậm chí còn nghiêm túc giáo dục và tận tình khuyên bảo anh: "Những người phụ nữ bên ngoài đó chỉ quan tâm đến việc cậu kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ có vợ cậu mới quan tâm đến việc cậu có mệt mỏi hay cực khổ hay không. Bây giờ cậu không trân trọng, khi về già cậu nhất định sẽ hối hận.
"Những người phụ nữ bên ngoài đều dùng lời ngon ngọt dụ dỗ, chỉ có vợ mới nói thật với cậu mà thôi."
"Người khác theo đuổi tiền của cậu, chỉ có cô ấy là quan tâm cậu thật lòng!"
Phó Văn Thâm bị một nhóm người lớn tuổi dạy dỗ nhưng sắc mặt không thay đổi.
Phó Văn Thâm nói anh sẽ ở nhà với cô, và thực sự cả ngày ở nhà với cô.
Chung Lê càng nhìn anh càng nghỉ ngờ, buổi tối nằm trên giường, cô bắt đầu tự hỏi không biết có phải tên cặn bã này đã làm sai điều gì quá lớn nên đang muốn đã âm thầm bù đắp cho cô để lương tâm của mình nhẹ nhàng hơn một chút hay không.
Mua nhà cho yêu tỉnh kia rồi? Hay chuyển nhượng tài sản cho cô ta rồi? Là yêu tinh kia có thai?
Bởi vì cô có suy nghĩ đáng ngờ như vậy, nên thực sự vào ban đêm cô có một giấc mơ kỳ lạ.
Cô mơ thấy Phó Văn Thâm mang về một người phụ nữ bụng to, đuổi cô ra khỏi phòng ngủ chính, bắt cô ngủ trên máy chạy bộ cứng trong phòng tập thể dục vào ban đêm, và phải phục vụ người phụ nữ đó cả ngày, nấu ăn, giặt giũ, rửa chân cho cô ta, còn muốn cô sơn móng Tay...
Khi tỉnh dậy, Chung Lê vẫn còn tức giận đến mức gan đau.
Sau vài giây trấn tĩnh, cô mới nhận ra cơn đau không phải ở gan mà ở chân trái.
Không biết liệu có phải do ban ngày luyện tập quá sức hay không.
Chân cô bị chuột rút vì quá nhiều lực.
Chung Lê đau đến thở hổn hển, không thể di chuyển, nằm trên giường và gọi: "Chồng."
Ban đêm yên tĩnh, giọng nói của cô dường như hòa vào bóng tối, trở nên yếu ớt và cô đơn.
Gô với tay bật đèn nhưng không với tới công tắc, hai chân co quắp rút lại mỗi khi di chuyển đều cảm thấy rất khó chịu.
Cô kêu lên hai lần nữa, lo lắng Phó Văn Thâm không nghe thấy, ban đêm thật khiến người ta sợ hãi.
Gô cố gắng chịu đựng đau đớn xê dịch thân thể, muốn với lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, thì đúng lúc này cửa bị mở ra, ngay sau đó, đèn được bật sáng.
Gô quay đầu lại thì nhìn thấy Phó Văn Thâm, giống như nhìn thấy người thân, mà cảm thấy vô cùng ủy khuất: "Chồng ơi, em bị chuột rút ở chân."
Phó Văn Thâm đi đến bên giường, Chung Lê nữa nằm xuống gối mà nói: "Anh xoa bóp cho tôi đi."