Người Vợ Phá Của Ở Thập Niên 90


Giơ tay sờ khuôn mặt tròn trịa quá đỗi bình thường của mình, Chúc Tiếu Tiếu thấy chua xót trong lòng, cô dời mắt đi, nhìn hai đôi giày mà ngón tay trắng nõn của Lê Tinh đang xách:

"Hai đôi này mới về, đi vào chân rất thoải mái, cậu đi cũng đẹp, thích thì mua hết đi.

"

Ban đầu muốn xin lời khuyên, kết quả lại càng do dự hơn.

Lê Tinh xị mặt, thở dài nói: "Tớ cũng muốn nhưng không có tiền.

"

"Cậu, không có tiền?"


Chúc Tiếu Tiếu như nghe được chuyện cười của thế kỷ, liếc nhìn những chiếc túi mua sắm chiếm gần nửa quầy của Lê Tinh trên quầy, không khách sáo trợn mắt lên trời.


Ánh mắt Lê Tinh theo hướng nhìn của Chúc Tiếu Tiếu nhìn xuống, mím môi, không nói gì.


Cô thực sự không có tiền nữa rồi, thực tế mua một đống như vậy, cô đều hối hận rồi.


Cô bây giờ không còn là Lê Tinh Tinh muốn mua là có thể tùy ý mua sắm, thích là có thể mang hết về nhà như trước nữa rồi.



Một tháng trước, cha già của cô là đồng chí Lê Văn Sơn, ném cho cô một tờ báo, chỉ vào tin tức đội tuyển nữ vô địch giải bóng đá thế giới năm 1990 và nói với cô:

"Con xem này, đây mới là phụ nữ Trung Quốc, tự lực cánh sinh, phụ nữ không thua kém đàn ông, con hãy nhìn lại mình xem, đi làm cũng hai ba năm rồi, chẳng nên cơm cháo gì, trong túi cũng chẳng có một xu, chỉ biết mua sắm, mỗi tháng còn phải dựa vào tiền trợ cấp của gia đình, thật sự là làm gương xấu cho mấy đứa cháu.


Năm nay con cũng hai mươi hai rồi, trong khu nhà tập thể này, những người cùng tuổi với con đều đã lấy chồng, trước đó là Tú Tú, dạo trước ba thấy con của cô ấy đã có thể đi mua nước tương rồi, nhà chúng tôi cũng không yêu cầu con phải nhanh chóng lấy chồng nhưng ít nhất con phải tự lập về kinh tế.

"

"Bắt đầu từ hôm nay, những người trong gia đình bao gồm cả mẹ con, anh ba con sẽ không đưa tiền tiêu vặt cho con nữa, con tự học cách sắp xếp hợp lý tiền lương của mình, không thể như trước kia không biết kiềm chế nữa.


Con xem những thứ con mua trong những năm gần đây, quần áo, giày dép suýt thì chất đầy nhà rồi, những con búp bê trên giường đã chôn vùi con rồi, nếu mua nữa thì con phải ngủ dưới đất, con phải học cách kiềm chế bản thân! "

Lần này, cha già quyết đoán hơn mọi khi, không biết ông đã dùng cách gì mà khiến mọi người trong gia đình đều nghe lời ông, nói không đưa tiền thì thật sự không đưa tiền, mặc cho cô nũng nịu van xin cũng vô dụng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận