Editor: TulaBachu1316
“Cô bé này, chóng mặt thì vào nhà nghỉ ngơi đi.
Hành Chi chưa về, chị không thể yên lòng được.
”
Trương Tú Thanh chỉ tay vào Dương Tuyết từ xa, nhưng không nghe lời ngồi xuống.
“Hì hì, đúng rồi, anh Hành Chi là bảo bối của chị Tú Thanh, còn bọn em chỉ là những nhánh cỏ hoang không ai thương.
”
Dương Tuyết bước vào sân, ngang qua Trương Tú Thanh rồi thì thầm bên tai cô.
Trương Tú Thanh nghe xong, mặt lập tức đỏ bừng, tim đập liên hồi, ngượng ngùng nói, “Cô nhóc này, ăn nói kiểu gì vậy, chỉ biết trêu chị thôi, coi chị có dạy dỗ em không!”
Nói xong, cô đuổi theo Dương Tuyết, tay giơ lên định đánh.
Dương Tuyết thấy thế tất nhiên phải chạy, vừa chạy vừa nói những lời khiến Trương Tú Thanh ngượng ngùng đến không chịu được.
Thế là, một người đuổi một người chạy, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp sân, đến nỗi khi Bùi Hành Chi trở về cũng không ai nhận ra.
"Cười gì vậy?" Bùi Hành Chi bước vào, thấy hai cô gái đang nô đùa, tiện miệng hỏi.
Tiếng cười của Trương Tú Thanh và Dương Tuyết lập tức im bặt.
Dương Tuyết không nói lời nào, lẳng lặng chạy vào phòng, trong sân giờ chỉ còn lại Bùi Hành Chi và Trương Tú Thanh đang ngượng ngùng.
Trương Tú Thanh cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào Bùi Hành Chi.
“Hành Chi, anh về rồi, vào phòng thay đồ đi.
”
“Ừm, đúng là nên thay quần áo.
” Bùi Hành Chi nghiêm túc gật đầu.
Thấy anh xoay người bước vào phòng, Trương Tú Thanh mới dám ngẩng lên, nhìn bóng lưng thanh tú của anh, nở nụ cười dịu dàng, nhưng không biết nghĩ gì đó mà trong mắt hiện lên nét u buồn.
Cô ấy thở dài rồi quay vào bếp.
Trong phòng, Bùi Hành Chi mặc bộ đồ chỉnh tề nhất của mình, sau đó lấy ra một hộp gỗ nhỏ cổ kính, đầu ngón tay vuốt ve hoa văn trên hộp, đôi mắt sâu thẳm ánh lên suy tư phức tạp, rồi nhanh chóng trở lại vẻ lãnh đạm quen thuộc.
Kéo cửa ra, anh đụng ngay Phí Cảnh Hiên đang chuẩn bị gõ cửa.
Cánh tay của cậu dừng giữa không trung, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
“Anh Hành Chi, sao tự nhiên anh mặc thế này, có chuyện gì quan trọng cần ra ngoài à?”
Bùi Hành Chi bình thản cười, “Đúng là có việc quan trọng, Cảnh Hiên, anh quyết định kết hôn rồi!”
“Anh Hành Chi, em làm cho anh trứng chần rượu nếp, anh ăn khi còn nóng nhé—”
Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên, tiếp theo là tiếng chén đĩa rơi xuống đất.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trương Tú Thanh.
Trương Tú Thanh đứng giữa đống đổ vỡ, mặt trắng bệch, môi mấp máy nở một nụ cười kỳ lạ, “Hành, Hành Chi, anh nói gì, tôi… tôi chưa… chưa nghe rõ?”