Editor: TulaBachu1316
Mạnh Vãn Thu nhìn người nhà, tươi cười híp mắt.
Gương mặt phúng phính, đôi má bầu bĩnh, khiến Đổng Hàm Vận nhìn mà thấy thích, nhưng vẫn cố kiềm chế.
“Đúng vậy, không sao, em thoải mái.
” Mạnh Vãn Thu cười nói.
Nhưng mọi người trong nhà đều thực sự thương tâm, cho rằng Mạnh Vãn Thu là đang an ủi họ, mọi người đều biết sau khi tỉnh lại cô muốn ra ngòi đi chơi biết bao, nhưng lão đạo sĩ nói rồi, họ thà tin la có còn hơn là không có, khả năng mất đi Mạnh Vãn Thu, họ thật sự không chịu nổi.
Nhìn người nhà vẻ mặt đau lòng, Mạnh Vãn Thu vô cùng bất đắc dĩ, dù thế nào cũng không tin cô thật sự thoải mái.
Mặc dù khao khát tự do, nhưng đời này có được gia đình yêu thương che chở, tự do dường như không còn quan trọng đến thế.
Hơn nữa, cô cũng không phải bị nhốt ở nhà, vẫn thường ra núi chơi, chỉ là rất hiếm khi gặp người ngoài mà thôi.
Cộc cộc ——
‘Giờ này, ai lại đến thế nhỉ?’
‘Là cậu trí thức Bùi!!’
Đã một lúc trôi qua kể từ tiếng reo lên của Mạnh Diên Xuân.
Mạnh Vãn Thu, Đổng Hàm Vận, và Mạnh Diên Xuân (đang bế con trai) ngồi trước bàn ăn nhìn nhau.
Bên trong, bà nội Mạnh cùng cha mẹ Mạnh và Bùi Hành Chi đang trò chuyện, cửa đóng chặt.
‘Tiểu Vãn, em quen cậu trí thức Bùi à?’ Nếu không thì sao Bùi Hành Chi vừa vào đã nhìn Mạnh Vãn Thu, còn Mạnh Vãn Thu lại ngạc nhiên ra mặt như muốn nói 'sao anh lại ở đây?'
Trước câu hỏi của chị dâu Đổng Hàm Vận, Mạnh Vãn Thu nhìn ngó xung quanh, không dám nhìn vào mắt chị.
Nếu là anh trai Mạnh Diên Xuân hỏi, cô có thể qua loa trả lời, nhưng chị dâu luôn thông minh và rất nhạy cảm với chuyện của cô, muốn qua mắt là điều gần như không thể.
Tuy nhiên, Mạnh Vãn Thu cũng không muốn nói thật, dù sao cô là con gái chưa chồng mà lại lén gặp gỡ một người đàn ông bên ngoài, điều đó có phần quá táo bạo.
Mạnh Vãn Thu vẫn giữ lối suy nghĩ kiếp trước, mặc dù lớn lên trong tổ chức, không bị ràng buộc bởi quy tắc thế tục, nhưng cô cũng hiểu những đạo lý này.
Dù bản thân có gan dạ cũng đành, nhưng cô không muốn để gia đình biết, tránh để người ta nói rằng nhà họ Mạnh không biết dạy con.
Thấy ánh mắt Mạnh Vãn Thu né tránh, Đổng Hàm Vận đưa tay búng nhẹ vào trán cô, giọng không mấy vui vẻ: ‘Lần này bỏ qua, nhưng không được có lần sau đâu đấy.
’
Tiểu Vãn là con gái, nếu gặp phải kẻ xấu thì biết làm sao.
Mạnh Vãn Thu ngoan ngoãn gật đầu.
Mạnh Diên Xuân nhìn chị dâu và em gái đùa nhau mà chẳng hiểu họ đang nói gì với nhau.
‘Không được, tôi không đồng ý!’
Bất ngờ, trong nhà vang lên tiếng nói của cha Mạnh, nhưng ngay sau đó lại hạ giọng.