Editor: TulaBachu1316
“Con bé chẳng biết ngại ngùng gì cả!” mẹ Mạnh chỉ yêu vào trán Mạnh Vãn Thu.
“Nào nào, chúng ta cùng chải đầu cho con—”
“Một chải chải đến cuối, hai chải đến bạc đầu, ba chải con cháu đầy đàn…”
Khoảng sáu giờ, bên ngoài vang lên tiếng kèn bầu, Mạnh Vãn Thu không biết đây là điệu nhạc gì, chỉ cảm thấy nó rất vui vẻ.
"Chú rể đến rồi!" Không biết ai đó hô lên.
Lũ trẻ không biết gì cũng reo hò theo, người lớn nhìn cũng thấy thích thú.
Cả năm trời người dân trong làng chỉ làm việc đồng áng, không có bao nhiêu thú vui, hiếm khi có chuyện vui trong làng mà không phải đi làm, ai cũng hứng thú tham gia.
Bùi Hành Chi mặc một bộ trang phục Trung Sơn màu đen, bước vào làm mọi người trong làng ngạc nhiên.
Ngực anh cài một bông hoa làm từ vải đỏ, theo tục lệ chào từng người, rồi tiến đến trước cửa phòng của Mạnh Vãn Thu.
Đến cửa phòng, không thể vào tùy tiện, ở đây còn có tục "chặn cửa" để người thân bên nhà gái làm khó chú rể.
Tuy nhiên, gia đình Mạnh rất hài lòng với chàng rể này nên không làm khó nhiều, chuẩn bị để anh vào.
Nhưng đúng lúc đó lại có chút rắc rối xảy ra, Mạnh Phùng Đông đứng chắn ở cửa, không để Bùi Hành Chi vào, "Anh phải hứa với tôi, sau này nhất định phải đối xử tốt với chị tôi, không được ức hiếp chị ấy.
"
Bùi Hành Chi nhìn em trai của Mạnh Vãn Thu, một cậu thiếu niên đang đi học, cao đến vai anh, nhưng vẫn cố gắng đứng chắn phía trước với đôi vai gầy yếu.
"Ồ, em trai không nỡ rời xa chị nhỉ?"
"Cặp chị em tình cảm sâu nặng, mắt đỏ hoe rồi kìa.
"
Mọi người xung quanh trêu chọc làm Mạnh Phùng Đông đỏ bừng hết tai, nhưng vẫn cố chấp chắn cửa.
Không hiểu sao, Bùi Hành Chi thầm thấy hâm mộ Mạnh Vãn Thu, đặt tay lên vai Mạnh Phùng Đông, ngữ khí trầm trầm mà có lực: “Tôi đồng ý với cậu, nhất định sẽ đối tốt với chị gái cậu, đó là trách nhiệm của tôi.
”
Nhưng mà, xin lượng thứ, tôi sẽ không yêu cô ấy.
Mạnh Phùng Đông cúi đầu, giơ tay gạt nước mắt, không lên tiếng, chân dịch sang một bên, nhường đường vào cửa.
Mạnh Diên Xuân 1 tay kéo người qua, dùng tay kẹp lấy cậu ấy, một tay xoa xoa đầu: “Được rồi, tiểu Vãn có đi khỏi nhà đâu, có gì mà khóc.
”
Mạnh Phùng Đông ở trong tay anh cả lặng lẽ khóc, lầm bầm phản bác: “Em mới không khóc, hơn nữa, anh cả, anh trộm lau nước mắt em cũng thấy.
”
Mạnh Diên Xuân cũng vô thức quệt mắt, ướt nhẹp, rồi lại lúng túng dừng tay, gõ nhẹ đầu Mạnh Phùng Đông để giấu cảm xúc.
“Wa~”
Bùi Hành Chi bước vào, liền thấy Mạnh Vãn Thu trong bộ váy cưới đỏ, ngồi xếp bằng trên giường, tóc búi ra sau buộc bằng dây đỏ, mắt sáng long lanh nhìn anh, khuôn mặt trắng hồng nhưng anh biết đó không phải vì ngại, mà là màu da tự nhiên của cô.