Editor: TulaBachu1316
Không biết đã bao lâu, Bùi Hành Chi đứng dậy, đấm nhẹ vào lưng đau nhức, lau mồ hôi rồi bước chân trần lên bờ, xỏ vào đôi giày bộ đội màu xanh nhạt, đi đến dòng suối khác để rửa chân sạch sẽ rồi mang giày vào.
Anh ngồi xuống một tảng đá nhẵn, lấy ra bánh bao thô nguội ngắt và ăn từng miếng.
Không, không thể nào, nếu Hà Ngạn cũng sống lại, anh ta nhất định sẽ đến tìm mình.
Dù sao, trong kiếp này, dưới ảnh hưởng của cô ấy, nhiều sự việc đã thay đổi.
Chỉ cần điều tra một chút, anh ta sẽ biết do cô ấy làm.
Nên Hà Ngạn không thể nào sống lại.
Bùi Hành Chi ném bó mạ buộc bằng rơm khô xuống ruộng, xắn quần lên, cúi đầu cặm cụi làm việc.
Nhưng, liệu có thể Hà Ngạn cũng sống lại? Trong lòng Giang Tú Tú bất ngờ xuất hiện một suy đoán đáng sợ.
Nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay, Bùi Hành Chi khẽ cười nhạo, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Sáng nay, Giang Tú Tú đã đến đội thanh niên trí thức, nói muốn nói chuyện với Bùi Hành Chi.
Nhưng lần này cô ấy đã khôn ngoan hơn, không đi một mình mà dẫn theo anh hai của mình là Giang Vũ.
Bùi Hành Chi đã cực kỳ chán ghét Giang Tú Tú.
Trước đó, anh luôn sống kín tiếng ở làng Thanh Hà, nhưng không hiểu sao Giang Tú Tú lại phát điên, bỏ rơi Hà Ngạn rồi bỗng nhiên quay sang theo đuổi anh.
Sau đó, Hà Ngạn đánh nhau với anh, làm mọi người đều biết, khiến hình ảnh trầm lặng mà anh xây dựng trước đây bị hủy hoại hoàn toàn.
Bùi Hành Chi thừa hiểu lý do Giang Tú Tú tìm đến anh, nhưng anh chẳng muốn gặp bất cứ ai trong gia đình họ Giang.
Tuy nhiên, anh muốn biết làm sao Hà Ngạn lại biết được thân thế của mình.
Bùi Hành Chi biết Hà Ngạn có mối quan hệ thân thiết với con trai đội trưởng, cũng là anh hai của Giang Tú Tú - Giang Vũ.
Giờ Giang Vũ cũng đã đến, nên anh muốn dò hỏi Giang Vũ một chút.
Kết quả là, chưa kịp hỏi gì, Giang Vũ đã tự thú nhận.
Hóa ra chính hắn là người nói cho Hà Ngạn biết.
Mà Giang Vũ lại biết từ Giang Tú Tú.
Bùi Hành Chi nhớ lại dáng vẻ của Giang Tú Tú khi ấy, ánh mắt cô ấy né tránh, hoàn toàn không dám nhìn anh.
Giang Vũ còn nói một câu buồn cười: "Cậu đừng trách tôi nữa, đến khi cậu cưới em gái tôi rồi, chúng ta sẽ là người một nhà.
Khi có chỉ tiêu đại học, nhất định sẽ thuộc về cậu.
"
Giang Tú Tú thẹn thùng, cáu gắt nói: "Anh Hai, anh nói linh tinh gì vậy?"
Rồi cô ấy quay sang nói với Bùi Hành Chi: "Anh Hành Chi, anh đừng nghe anh hai em nói linh tinh.
"
Giang Vũ không hài lòng: "Anh có nói linh tinh đâu, chuyện giữa em với Bùi Hành Chi cả làng đều biết cả rồi, danh tiếng của em đã xấu đi rồi.
Cậu ấy không cưới em thì còn ai cưới?"
Giang Tú Tú hậm hực nói: "Ài, em với anh Hành Chi đâu đến mức đó, đừng nghe người ta đồn đại, danh tiếng gì chứ, thanh giả tự thanh, em không bận tâm đâu.
"
Nói xong, cô lại quay sang Bùi Hành Chi nói: "Anh Hành Chi, anh cũng đừng để ý.
"
Bùi Hành Chi bị màn đối đáp của hai anh em này làm cho bật cười, nói: "Giang Nhị Ca, anh nói đùa rồi, tôi và Giang Tú Tú chẳng có gì cả, đều do mấy lời đồn của dân làng, anh đừng bận tâm.
"