Editor: TulaBachu1316
"Ê, anh là Bùi Hành Chi đúng không?"
Trong khu rừng núi yên tĩnh, một giọng nói nữ nhẹ nhàng vang lên, Bùi Hành Chi giật mình, ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Ở phía thượng nguồn dòng suối, một cô gái mang giỏ tre trên lưng bước ra từ bụi cây.
Cô mặc áo sơ mi mỏng màu hồng, bên dưới là quần lồng đèn đen.
Khuôn mặt tròn trịa với đôi mắt to tròn, má phúng phính khiến cô trông như một đứa trẻ, làn da trắng hồng, giống như một trái đào chín mọng.
Dáng người cô gái không mảnh mai, tứ chi cũng như khuôn mặt đều tròn trịa, nhưng nhờ tỷ lệ cơ thể tốt nên vẫn có thể nhìn thấy đường cong nhẹ ở eo.
Cô cầm một cành cây thẳng, đi tới đâu thì cây cỏ ở đó liền bị cô chặt đứt.
Chỉ trong thời gian Bùi Hành Chi quan sát, đám cỏ dại cao ngang đầu gối bên cạnh cô đã bị cắt sạch.
Cùng lúc đó, tay còn lại của cô không ngừng mò vào túi quần như đang tìm gì đó, Bùi Hành Chi chỉ thấy một chấm đỏ, có lẽ là quả dại trên núi.
Tay cô gái không ngừng đưa từ túi quần lên miệng, động tác nhịp nhàng.
Cô đứng trên đám cỏ cao phía trên anh, đôi mắt to không chớp nhìn anh chăm chú.
Bùi Hành Chi không quen biết cô gái này, nhưng vẫn đoán được thân phận của cô, trong thôn Thanh Hà, người ít khi xuất hiện lại được nuôi nấng tròn trịa như vậy chỉ có một – Mạnh Vãn Thu, con gái của bí thư thôn Mạnh Ái Quốc.
"Đỡ tôi nào!" Cô gái mũm mĩm hét lên với Bùi Hành Chi, không chút khách sáo, lao thẳng xuống.
Đất mềm sau cơn mưa, chỉ cần hơi dùng lực là sẽ sụp, thêm quán tính, nếu không kịp giảm lực, rất có thể sẽ ngã.
Nhìn thấy đối phương lao thẳng về phía mình, giống như tin chắc rằng anh sẽ đỡ cô vậy.
Bùi Hành Chi hơi ngẩn ra.
Một giây sau, khoé miệng anh khẽ nhếch, bất ngờ bước qua một bên, tránh khỏi cô.
“Con gái ngốc” nhà bí thư thôn
Mạnh Vãn Thu có ngã không?
Tất nhiên là không.
Với chiều cao này, đối với Mạnh Vãn Thu, người đã trải qua đủ loại thử thách như nhảy ngựa, thậm chí là nhảy xuống vách đá trong kiếp trước, thì điều này chẳng đáng gì.
Câu nói mà cô vừa nói, yêu cầu anh đỡ mình, chỉ là để thử thách tính cách của đối phương mà thôi.
Nếu Bùi Hành Chi đỡ được cô, đúng như lời người trong làng nói, là một người hiền lành thì cô cũng không cần phải thực hiện kế hoạch tiếp theo.
Nhưng hiện tại, không chỉ Bùi Hành Chi không đỡ được cô, mà còn bước sang một bên vài bước, Mạnh Vãn Thu nhận ra rằng tính cách của Bùi tri thức này không hề vô hại như bề ngoài, mà ngược lại, rất có tính công kích.
Nhưng điều này lại hợp với ý cô, bởi vì cô không tìm một người tốt, nếu là người tốt, cô lại không dám làm hại người ta.
Câu nói mà bà cô thường nói là không được ức hiếp người lương thiện, không được làm hại người tốt.
Vì vậy, Bùi Hành Chi như vậy, đúng với ý cô.
Thấy Mạnh Vãn Thu không bị ngã, trong ánh mắt của Bùi Hành Chi thoáng hiện lên một chút tiếc nuối rồi ngay lập tức biến mất, trở lại với vẻ ngoài quen thuộc của người trong làng.
Bùi Hành Chi hơi nhíu mày, trong mắt thoáng có chút áy náy, "Xin lỗi, sáng nay tôi không ăn gì nhiều, giờ cảm thấy choáng váng, sợ đỡ không kịp lại làm cô bị thương, nên thôi tránh ra.
"
"Cái gì?!!"