Mùa đông năm nay đến sớm, thời tiết đang dần chuyển lạnh.
Hạ Như Yên một mình lẻ bước trên đường, những cơn gió thoáng qua cũng đủ làm cô thấy lạnh.
Thành phố lớn tấp nập người qua lại nhưng cô lại thấy mình cô đơn, lạc lõng.
Rồi cô sẽ đi tới đâu, về chốn nào.
Tự nhiên cô lại nhớ nhà, muốn quay trở về quá! Cô thầm oán trách số phận đưa đẩy, bắt cô phải rời xa người mình yêu thương để cưới một tên ác quỷ vô tình.
Làm sao có thể nhanh chóng kết thúc hai năm đen tối nhất của cuộc đời cô?
Hôm nay, bầu trời khá trong xanh, lác đác một vài vờn mây trắng.
Có một chút nắng ấm còn sót lại của mùa thu và thi thoảng có vài cơn gió lạnh mùa đông thổi đến.
Nước dưới hồ trong veo, những chiếc lá vàng trên cây đang dần rụng xuống dưới mặt cỏ xanh tươi.
Hai ánh mắt si tình bắt gặp nhau.
Cũng không biết là vô tình gặp hay là duyên số sắp đặt nữa.
Hạ Như Yên không ngờ mình sẽ gặp lại Cố Sinh ở tại thành phố Quảng Đông như này.
Giữa dòng người vội vã ngược xuôi hai con người ấy vẫn đứng đối diện nhau, ánh mắt vẫn nhìn đối phương không rời, có chút gì đó ngập ngừng khó diễn tả, cũng có chút ngạc nhiên, tiếc nuối.
Một vài bước nữa thôi là hai người sẽ gặp được nhau nhưng sao cảm giác khoảng cách nó lại xa tới vậy.
Cố Sinh nở một nụ cười ngượng ngùng, bước thêm một bước:
“Như Yên lâu ngày không gặp? Dạo này em thế nào?”
Hạ Như Yên tuy lòng không nỡ nhưng sự thật không thể thay đổi rằng giờ cô đã là người có gia đình nên đành chấp nhận bước lùi lại một bước:
“Em vẫn ổn.”- Cô nghẹn ngào trả lời, cố kìm nén những giọt nước mắt.
“Dạo này trông em có vẻ tiều tuỵ hơn nhiều.”- Cố Sinh lo lắng hỏi thăm.
“Không sao, chỉ là em đang giảm cân.”- Hạ Như Yên vẫn nở một nụ cười rất tươi, nuốt nước mắt vào trong, cố tỏ ra là mình ổn.
“Không biết anh có thể mời em ly cà phê được không?”
“Anh với em sao? Với tư cách gì?”- Như Yên càng cố tỏ ra lạnh lùng bao nhiêu thì lại càng đau lòng bấy nhiêu.
“Tư cách một người bạn cũ, như vậy có khiến em thoải mái hơn không?”-Cố Sinh nói từng câu từng chữ mà lòng đau như cắt.
Hạ Như Yên ngập ngừng, con tim bắt cô đồng ý nhưng lí trí thì lại không.
Thế nhưng người ta có câu nói rất hay dành cho những người đang yêu: “lí trí không thắng nổi con tim.” Vì thế Như Yên cũng không thể thắng nổi con tim của chính mình trong vô thức cô gật đầu đồng ý.
Hai người bước vào quán cà phê mang tên “vui vẻ” thế nhưng khuôn mặt họ lại là bi thương, buồn bã.
Cách trang trí ở đây khá giống với quán WOW nơi họ hay hẹn hò trước đây.
Hai người ngồi đối diện nhau, đôi mắt vẫn nhìn đối phương không rời, ánh mắt đượm buồn nhưng vẫn trìu mến, ấm áp.
Cảm giác vẫn giống như ngày trước nhưng con người thay đổi và cả tư cách nói chuyện cũng đã khác đi rồi.
Cố Sinh gọi một người phục vụ tới và nói:
“Cho tôi một ly cà phê, một ly nước cam và một ít bánh ngọt.”
Như Yên vẫn ngồi im không nói tiếng gì.
Thì ra anh vẫn luôn nhớ sở thích của cô.
Chưa bao giờ anh quên gọi một phần bánh ngọt chỉ vì cô thích ăn.
Bỗng nhiên kí ức về những ngày tháng ở tuổi hai mươi lại hiện về, ngày đó anh vẫn luôn chạy đi khắp nơi chỉ để mua một chiếc bánh ngọt về cho cô.
Mỗi lần bị mẹ đánh cô ngồi khóc bên góc cây thì anh lại mang tới một chiếc bánh ngọt an ủi.
Rồi cả lúc trong túi anh chỉ còn một ít đồng bạc lẻ cũng gom lại để dành mua bánh ngọt cho cô.
Phục vụ mang bánh và ly nước cam ra.
Như Yên vẫn ngồi u sầu ảm đạm, đôi mắt đượm buồn nhìn đăm chiêu vào chiếc bánh ngọt đầy kem.
Không khí xung quanh rất vui vẻ, náo nhiệt, những nụ cười rất tươi dường như đối lập hoàn toàn với hai người họ.
Cố Sinh đẩy nhẹ chiếc bánh ngọt qua phía Như Yên và nói:
“Sao em không ăn.
Anh vẫn còn nhớ em rất thích ăn bánh ngọt cơ mà.”- Cố Sinh giả vờ nở một nụ cười để thay đổi bầu không khí.
Như Yên vẫn nhìn vào chiếc bánh kem, thực ra cô vẫn không dám ngước mắt lên vì sợ sẽ chạm vào ánh mắt anh và như thế cô sẽ trở nên yếu lòng.
Cô nghẹn ngào nói chậm rãi:
“Theo thời gian con người sẽ phải thay đổi, cho nên bây giờ em không còn thích bánh kem nữa, cũng giống như việc em không thích anh nữa.”
Cố Sinh nắm chặt hai bàn tay, cố kìm những dòng nước mắt, cả người anh nặng nề, anh thật sự bất lực.
Anh cúi mặt xuống đất, từng giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, anh cố gắng bình tĩnh nói:
“Em thật sự quên hết khoảng thời gian chúng ta bên nhau rồi sao?”
Hạ Như Yên nhìn thấy người mình thương như vậy lòng đau gấp trăm lần.
Cô không thể rơi một giọt nước mắt nào vì nỗi đau đã vượt qua sự chịu đựng của cô.
Cô hận bản thân vì không thể bảo vệ được tình yêu của mình.
Nhưng cô không đàng lòng gieo cho Cố Sinh thêm bất kì hi vọng nào, bởi vì như thế chỉ làm anh đau khổ thêm mà thôi! Chuyện tình này dù đúng hay sai cũng không thể tiếp tục.
Cô đành nhắm mắt dứt khoát nói:
“Tất cả đều là chuyện của quá khứ, không còn quan trọng nữa.
Điều mà tôi quan tâm nhất bây giờ là tôi đã là vợ người khác rồi anh có hiểu không?”
Cố Sinh vẫn không chấp nhận, anh vội vàng nắm lấy tay Hạ Như Yên nói bằng giọng tha thiết:
“Nhưng anh không thể quên được em.
Hay là chúng ta bỏ qua tất cả đi đến một nơi thật xa,quên hết mọi chuyện, làm lại từ đầu, có được không?”
“Anh tỉnh lại đi, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi.
Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Hạ Như Yên đứng dậy quay lưng rời đi, Cố Sinh chạy lại ôm cô từ sau lưng, những giọt nước mắt của anh làm ướt áo trên vai cô.
“Như Yên anh không thể.
Thật sự không thể.”
“Anh buông tay ra.”- Hạ Như Yên càng cố gỡ tay ra Cố Sinh càng ôm cô chặt hơn.
Đúng lúc, Châu Gia Việt vừa gặp khách hàng xong, đang từ trên tầng bước xuống, ngỡ ngàng quát lớn:
“Hai người đang làm trò gì vậy?”
Cả hai đều giật mình quay lưng, ngạc nhiên.
Ba đôi mắt nhìn nhau như muốn nuốt sống người kia.
Cố Sinh nói với Châu Gia Việt:
“Tất cả là tại tôi níu kéo không liên quan gì tới Như Yên.”
Châu Gia Việt trừng trừng hai mắt đầy rẫy sự phẫn nộ, mặt vẫn lạnh tanh, miệng nói đầy tức giận:
“Không liên quan sao? Hai người ôm ấp ngay tại quán cà phê còn dám nói không liên quan đến nhau.”
Châu Gia Việt phang ngay một cú đấm mạnh vào mặt Cố Sinh làm anh ta ngã lăn ra đất.
Hạ Như Yên đỡ anh dậy, vội vã giục: “Cố Sinh anh mau đi đi.
Mau lên.”
Cố Sinh chân bước đi nhưng đầu vẫn ngoảnh lại nhìn Như Yên lòng anh đau như cắt.
Châu Gia Việt nắm chặt hai cánh tay Như Yên, trợn tròn hai đôi mắt, vừa lay người cô vừa nói: “Cô còn dám bảo vệ cho tình cũ trước mặt chồng sao?”
Như Yên dường như bất lực, cô buông lỏng toàn thân mặc cho Gia Việt có bóp chặt vào cánh tay cô như thế nào.
Vết thương lòng dường như nó đau hơn tất cả mọi thứ.
Châu Gia Việt buông mạnh cánh tay làm cô văng ra, rồi anh ta tức giận rời đi.
Hạ Như Yên một mình bước lang thang khắp mọi con đường trong buổi chiều muộn.
Cô bước đi thất thần, ánh mắt đượm buồn, thi thoảng lại nở một nụ cười nhạt.
Dường như suốt cả quãng đường cô không rơi thêm giọt nước mắt nào nữa cả.
Những cơn gió đông càng về muộn hình như càng lạnh thấu tim, người cô run lên bần bật nhưng bản thân lại không có một chút phản ứng nào.
Đến khuya cô mới quay trở về nhà.
Cô mở cửa phòng bước vào, Châu Gia Việt kéo tay cô lại và hỏi:
“Cô đi đâu sao giờ này mới trở về?”
Hạ Như Yên nhếch môi cười, nụ cười buốt giá sâu tận tim: “Từ lúc nào mà anh lại quan tâm tôi đi đâu như thế?”
Thái độ đó của cô lại khiến anh nổi trận lôi đình, hai mắt trợn tròn trắng tinh, ánh nhìn đầy sự lạnh lùng, tiến gần ghé sát tai cô vừa nói vừa đay nghiến:
“Dù gì chúng ta là vợ chồng, trên hợp đồng có ghi rõ phải tôn trọng nhau.
Vậy mà cô xem mình đang làm gì đi.”
Hạ Như Yên run sợ nhưng vẫn trừng mắt nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng đó của anh và nói: “Tôi làm gì?”
Châu Gia Việt lại thêm phần tức giận, bàn tay chắc nịch nắm lấy cổ áo cô, kéo sát gần người mình.
“Cô dám ôm ấp người yêu cũ ngay tại quán cà phê đông người thế kia còn không làm gì sao?”
Hạ Như Yên cũng chả còn để tâm đến nữa, dù sao anh cũng đã dày vò cô bao ngày qua, lòng tự trọng hay sự tự tin đều đã bị anh ta chà đạp.
Ánh mắt đầy phẫn nộ, miệng mỉm cười lòng đau thắt, nước mắt cũng chẳng còn rơi nữa, cả người cô cứng như một khúc gỗ.
“Vậy sao? Anh chứng kiến hết câu chuyện từ đầu đến cuối sao?”
Châu Gia Việt ấp a ấp úng, có chút bị lay động: “Tôi… tôi… đủ để tôi hiểu.”
Hạ Như Yên cố giữ chút bình tĩnh còn sót lại để nói tiếp, dù cổ cô đang rất đau do bàn tay anh siết chặt cổ áo.
“Thì ra anh là người như vậy.
Anh chỉ chứng kiến một phần câu chuyện đã vội đánh giá một con người.
Đã bao giờ anh chịu lắng nghe hay cho người khác cơ hội để giải thích hay chưa?”
Cô vùng vẫy mãi cuối cùng anh cũng dứt tay ra khỏi cổ áo, định rời đi thì một cái kéo mạnh khiến cô chạm vào người anh.
Tiếng nói vang trên đầu cô:
“Tôi chưa bao giờ phán đoán sai bất kì điều gì.”
Hạ Như Yên tỉnh bơ, giật mạnh cánh tay ra rồi nằm xuống bên ghế sofa nhắm mắt giả vờ đi ngủ, để bản thân nghỉ ngơi khi đã quá mệt mỏi rồi.
Châu Gia Việt cũng đành lên giường kéo chăn rồi đi ngủ.
Anh là một người rất giỏi phán đoán trên thương trường vì vậy luôn nghĩ mọi đánh giá của anh về người khác cũng luôn đúng.
Anh chưa bao giờ bỏ thời gian ra tìm hiểu họ chỉ là đánh giá qua những câu chuyện vô tình gặp.
Sáng hôm sau Châu Gia Việt ra khỏi nhà từ rất sớm, anh đến nhà Ôn Gia Long bấm chuông cửa:
“Ai đến sớm vậy? Đang ngủ ngon mà.”- Ôn Gia Long đầu bù tóc rối, mắt còn nhắm tít, nhăn mặt đi ra mở cửa, giật mình bàng hoàng khi thấy gương mặt lạnh tanh đứng sững sờ trước mặt.
Ôn Gia Long vừa ngáp vừa chắp tay vái lạy: “Châu đại thiếu gia tôi lạy cậu luôn đó sao mà tới tìm tôi sớm giữ vậy.”
“Tôi có việc cần nói.”- Châu Gia Việt đi thẳng vào nhà, ngồi lên ghế sofa.
Ôn Gia Long bừng tỉnh hỏi lại: “Cậu có việc gì cấp bách sao?”
“Ừ.”- Châu Gia Việt gật đầu nhẹ, mặt vẫn lạnh như một tản băng, mặt chả thèm nhìn Ôn Gia Long đến một cái.
- “Cậu thấy tôi có phải là người luôn nhìn một phía để phán đoán không?”
“Cậu tới nhà tôi từ sáng sớm chỉ để hỏi việc này thôi sao?”- Ôn Gia Long nhăn mặt tròn xoe mắt hỏi.
Châu Gia Việt chẳng nói gì chỉ nhẹ gật đầu.
Ôn Gia Long đưa tay sờ lên trán Châu Gia Việt rồi lại đặt lên trán mình để so sánh.
“Cậu đâu có sốt.”
Ánh mắt Châu Gia Việt liếc nhìn khiến Ôn Gia Long ấp úng nói tiếp: “Có…một chút, đôi lúc cậu chưa hiểu câu chuyện đằng sau đã đánh giá một con người.
Cái này tôi nghĩ cậu nên sửa đổi.”
“Đến cậu cũng nói tôi vậy sao?”- Châu Gia Việt tức giận, xô ngã Ôn Gia Long rồi rời đi.
“Cái tên này hôm nay làm sao thế không biết.”- Ôn Gia Long bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp phản ứng lại Châu Gia Việt đã khuất bóng..