Sau một lúc mải mê ngắm nhìn thì Hạ Như Yên cũng dần rời bước ra khỏi bệnh viện.
Tâm trạng cô vừa mừng vừa lo.
Mừng vì mình sắp được làm mẹ, lo vì cô không hề biết chăm sóc thai nhi như nào.
Ăn gì để con đủ dưỡng chất, khoẻ mạnh? Không nên ăn gì để rồi ảnh hưởng đến con.
Mọi suy nghĩ cứ bủa vây trong đầu người mẹ.
Cô bước lên chiếc tãi để đi đến công ty.
Tay chạm nhẹ trên bầu bụng, môi khẽ mỉm cười, cô đang không biết sẽ thông báo với Châu Gia Việt như nào: nói ra trực tiếp, cho phiếu khám thai vào hộp quà rồi đem trao tặng, hay là tổ chức tiệc thông báo.
Ai…da…nghĩ mãi chẳng ra làm thế nào mới hợp lí nhất.
Mọi suy nghĩ bỗng vụt tắt đi khi một cuộc điện thoại gọi tới.
Niềm vui vẻ vẫn ngập tràn, Hạ Như Yên nhấc máy: “alo…”
Đầu giây bên kia lên tiếng: “tôi là Tô Như Nguyệt…tôi muốn gặp cô một lát.”
Hạ Như Yên vội từ chối: “tôi không có gì để nói với cô cả.”
Tô Như Nguyệt cũng đoán trước được câu trả lời mình sẽ nhận được, ả nhếch môi nói thêm: “tôi nghe nói bố cô chết vì để cứu sống một người trong vụ hoả hoạn lớn.
Thế mà cô không muốn biết người đó là ai sao?”
Hạ Như Yên bỗng nhiên đứng sững, tắt vội nụ cười: “Tô Như Nguyệt cô nói thế là có ý gì?”
Tô Như Nguyệt nói tiếp: “30 phút sau gặp ở quán cà phê trên đường 57.
Nếu cô muốn biết thì nên đến sớm chứ tôi không có thời gian để chờ đợi đâu!”
Đương nhiên những gì về bố thì Hạ Như Yên đều không thể nào chối từ.
Cô vội vàng bắt chiếc taxi đi đến điểm hẹn.
Hạ Như Yên gọi ly nước cam rồi tiến đến bên bàn ngồi chờ.
Sau một lát thì Tô Như Nguyệt cũng chịu xuất hiện.
Ả điệu đà bước tới gần: “cô đúng là đứa con gái hiếu thảo ha.
Vừc nhắc đến chuyện của bố liền ngoan ngoãn mà tới.”
Hạ Như Yên cố kìm cơn tức giận, cô hỏi lại: “cô mau nói đi.
Tôi không có thời gian để tán gẫu đâu!”
Tô Như Nguyệt yểu điệu ngồi nhẹ xuống đối diện, ả ta ghé sát về phía Diệp Vũ Nhi nói: “theo như tôi được biết bố cô đã rời xa cô lúc còn 2 tuổi.
Mà hay thay người năm đó bố cô đã cứu đỡ lại chính là người chung chăn gối với cô hiện giờ.”
Hạ Như Yên sốc đến độ đứng sững, miệng há hốc, cô lắc đầu liên tục: “cô nói dối, là cô đang nói dối…”
Tô Như Nguyệt tỏ ra đắc chí, ả ta nói tiếp: “nếu cô không tin có thể quay về hỏi Châu Gia Việt.
À mà…nếu ngay từ đầu anh ta đã giấu diếm cô thì chắc bây giờ cũng sẽ không nói ra sự thật đâu ha.”
Hạ Như Yên như thể sét đánh bên tai, cô không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Điều khiến cô hầm hực hơn cả là Châu Gia Việt đã giấu đi tất cả để rồi cô phải nghe sự thật tàn nhẫn này từ một người khác.
Tô Như Nguyệt nói thêm: “có phải lần đi thăm mộ bố mẹ cô thái độ anh ấy khác đi không? Chính cái ngày đó anh ấy đã biết nhưng tôi tin chắc cô chưa biết bất cứ điều gì.
Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô: đừng quá tin những điều ngon ngọt của đàn ông.
Sẽ nhanh tôi họ cũng có thể đẩy cô xuống địa ngục.
Gia Việt vốn là người tình sâu nghĩa nặng, ân đền oán trả cho nên anh ấy chọn bên cạnh cô cũng là vì trả mối ân tình năm xưa mà thôi!”
Lòng như bão tố, Hạ Như Yên thất thần bước đi, hai đôi chân cô lê thê, vai nặng trĩu như gánh cả bầu trời.
Vẻ mặt ấy của cô như trái ngược hoàn toàn với lúc nhận tin có em bé.
Tay ôm lấy vùng bụng, cô bước chân lên chiếc taxi rồi đi về hướng nghĩa trang.
Hai chân nặng nề bước từng bước lên bậc thang, Hạ Như Yên ngồi xuống trước ngôi mộ cuối dãy.
Tay cô run run chạm lên bức di ảnh của ba mẹ, khoé mi cay cay rồi dần rơi những giọt nước mắt.
“Bố mẹ, con phải làm sao đây? Liệu rằng có phải anh ấy đến với con, đối xử tốt với con là vì thấy có lỗi về chuyện năm xưa hay không?”
Hai chân tê cứng Hạ Như Yên ngồi bệt xuống sàn, nước mắt cô tuôn trào rồi oà nức nở.
Trái tim bóp nát, vụn vỡ.
Cơn gió xuân vi vu thổi, cái lạnh thấm vào da thịt, người cô run lên bần bật, khuôn mặt như muộn lịm đi.
Ánh mắt loè nhoè, sống mũi cay cay, tay cứ chạm vào bức di ảnh của ba mẹ.
Phải chăng từ đầu anh nói với cô thì mọi chuyện đã không phải như thế?
Trong đầu cô hiện tại trống rỗng, thêm phần nhạy cảm của phụ nữ mang thai khiến lòng cô nổi những bão tố, âu lo.
Ánh mắt đượm buồn, cô cứ thẫn thờ nhìn vào bức hình người cha.
Thời điểm ấy bố cô vẫn còn trẻ lắm! Chắc cũng xấp xỉ lứa tuổi cô hiện giờ.
Cô vẫn biết rằng mọi chuyện không phải do Châu Gia Việt gây ra, chỉ là cô chưa thể nào chấp nhận được việc anh giấu cô trong suốt quãng thời gian qua.
Và một ít những suy nghĩ khiến cô lung lay: tình yêu anh dành cho cô chỉ là bù đắp mối ân tình năm xưa.
Tay cô vuốt ve bụng mình, cô ngấm lệ hỏi: “bố mẹ con phải làm thế nào bây giờ? Nếu đúng như con nghĩ thì đứa trẻ này phải làm sao?”
Lòng cô như đứt gãy ra từng mảnh, rối bời, sầu ưu.
Cô chẳng muốn chính mình phải lựa chọn bất cứ thứ gì.
Nhưng cũng không hề muốn rời xa anh.
Và hơn hết cô phải đối diện với mọi chuyện như thế nào.
Cô đã thẫn thờ ngồi bên ngôi mộ suốt cả ngày, ánh nắng giọi xuống nhưng cô không hề có cảm giác gì cả.
Bởi lòng cô đã ngập bao cảm xúc hỗn độn.
Buổi chiều tà muộn, mặt trời đã khuất hẳn thì cô mới rải bước đi khỏi.
Chân cô bước, mắt cô nhìn, nhưng hồn như thể li tán.
Cô chẳng hề để ý bất cứ điều gì xung quanh.
Tiếng còi xe rú lên liên hồi mới khiến cô giật mình lùi bước.
Tiếng thở phào nhẹ nhõm, cũng may cả cô và cái thai đều không sao cả.
Một pha khiến cô hú hồn hú vía cũng vì thế mà để ý hơn, tâm trí dần hoàn hồn..