Người Vợ Thay Thế

Vài ngày ở chung với nhau,Đới Tư Dĩnh đột nhiên phát hiện Long Ngạo Phỉ không giống với lúc trước, anh đối xử với cô thật dịu dàng và quan tâm, sự thay đổi này là vì cái gì? Tất cả thoạt nhìn rất tốt đẹp, dường như anh cố ý làm như vậy chứ không phải xuất phát từ đáy lòng thật sự quan tâm.

Ngồi trong phòng, sắc mặt của Đới Tư Dĩnh ảm đảm , đột nhiên tinh thần trở nên tỉnh táo, chuyện này không thể trách Long Ngạo Phỉ được bởi vì anh chưa thật sự yêu cô. Anh ấy đối xử với cô như vậy là muốn cảm ơn cô đã xả thân cứu anh. Nếu như vậy cô phải cố gắng khiến anh thật sự yêu cô. Cô cần phải chủ động một chút, cũng tốt, bởi vì giờ đây cô có cơ hội tiếp cận anh.

Tâm trạng của Đới Tư Dĩnh vui vẻ vô cùng mang theo thức ăn tự tay mình nấu đến công ty của Long Ngạo Phỉ.

“Xin chào tổng tài phu nhân !” Mọi người đều cung kính lễ phép lên tiếng chào đón cô. Đới Tư Dĩnh biết những người này đều là đồng nghiệp trước kia của chị cô, nhưng cô không quen họ, vì vậy chỉ mỉm cười gật đầu.

Phía sau truyền đến những âm thanh bàn luận nho nhỏ, đứt quãng .

“Lên chức tổng tài phu nhân rồi kiêu ngạo không chịu nổi, không thèm nói chuyện với chúng ta.”

“Thật ra trước đây còn cùng chúng ta nói chuyện cười đùa, hiện tại bắt đầu làm cao rồi.”

“Các cô đừng nói nữa , ai bảo người ta là vợ của tổng tài còn các cô không phải.”

Đới Tư Dĩnh nghe những lời bàn tán của họ phía sau, nghĩ thầm không biết có phải cô đến lầm chổ không, nếu quên đi chuyện họ không biết sự thật cô sẽ nói theo họ.

“Bàn luận sôi nổi quá phải không? Công việc không cần làm, có phải mọi người đang rất rảnh rỗi?” Từ Tây Bác từ bên ngoài trở về chợt nghe được những lời bàn tán này và thấy Đới Tư Dĩnh đi phía trước dường như cô cũng đã nghe thấy vì vậy lạnh lùng nói.

“Phó tổng..Chào anh…” Các nhân viên sợ hãi nhanh chóng tản ra.


“Tư Dĩnh , em đừng quan tâm những lời nói của họ …” Từ Tây Bác nhanh chóng chạy nhanh hai bước đuổi theo cô, chữ Giai vừa sắp nói ra miệng lập tức dừng lại.

“Em sẽ không.” Tư Dĩnh vừa cười vừa nói với anh.

“Vậy thì tốt rồi ! Em tới đây làm gì? Trên tay là cái gì vậy? Để anh cầm giúp em.” Từ Tây Bác yên tâm cười cười, nhận lấy túi xách trên tay cô

Em vội mang cơm trưa đến cho anh ấy, nếu anh không ngại cũng có thể nếm thử một chút thức ăn em tự làm.” Đới Tư Dĩnh cảm thấy hơi ngượng ngùng không biết anh ấy có cười mình không.

“Thật vậy sao, như vậy anh đây cảm thấy rất vinh hạnh.” Từ Tây Bác vui mừng kinh ngạc nói, nhưng thật ra anh hiểu được lòng cô và dụng ý của cô. Là bạn bè anh cũng hy vọng nhìn thấy cô và Long Ngạo Phỉ hạnh phúc.

“Ngạo Phỉ, cậu nhìn xem, cậu hạnh phúc cỡ nào, Tư Dĩnh tự tay làm cơm trưa cho tôi cùng với cậu thưởng thức.” Từ Tây Bác đẩy cửa ra trực tiếp bước vào , hướng về phía Long Ngạo Phỉ đang làm việc kêu lên.

Đới Tư Dĩnh chậm rãi đi phía sau, trong lòng cảm thấy không yên tâm, không biết anh ấy có tức giận không, có bảo mình rảnh rỗi làm chuyện dư thừa không?

“Phải không? Tư Dĩnh tự tay làm, sao có thể cho cậu cùng ăn được?”Long Ngạo Phỉ hiểu lòng cô, nửa đùa nửa thật nói.

“Ê, cậu quá keo kiệt rồi đấy, tôi mặc kệ, dù sao hôm nay tôi nhất định phải ăn.” Từ Tây Bác bất mãn kêu gào.

Nghe Long Ngạo Phỉ nói như vậy , Đới Tư Dĩnh cảm thấy yên tâm, nhìn Từ Tây Bác cố ý chơi xấu dáng vẻ như hiểu ý nở nụ cườ.


“Tư Dĩnh, sau này em đừng làm nữa…” Long Ngạo Phỉ đứng dậy đi đến bên cạnh Đới Tư Dĩnh dìu cô ngồi trên ghế sô pha bên cạnh.

“Anh không vui sao…vậy về sau em sẽ không làm nữa.” Lòng của Đới Tư Dĩnh lập tức rơi xuống vực sâu, thì ra anh ấy không thích.

“Không phải, không phải, là vì anh sợ em còn mệt, lại phải đi một quãng đường xa như vậy mang đến cho anh.” Nhìn thấy mặt Đới Tư Dĩnh biến sắc, Long Ngạo Phỉ vội vã giải thích. Thật ra anh không hy vọng cô đến vì hiện tại anh sợ không biết phải đối mặt với cô và cùng cô ở chung như thế nào.

“Em không mệt, chỉ cần anh thích…” tâm tình của cô trong nháy mắt trở nên bay bổng, thì ra anh quan tâm đến cô.

“Được rồi, được rồi, đừng khiến tôi nổi ra gà nữa, để tôi xem món gì đây, tôi đói lắm rồi.” Từ Tây Bác ở bên cạnh làm ra vẻ chịu không nổi nữa, mở hộp cơm ra.

“Ôi…….thịt xào, chà bông, cá hấp rau quế , tôi chờ không được nữa rồi.” Từ Tây Bác sung sướng ôm hộp cơm, ánh mắt lóe lên vẻ tham ăn.

“Tư Dĩnh, tất cả đều do em nấu sao?” Long Ngạo Phỉ có chút không thể tin hỏi cô.

“Phải, các anh nếm thử xem ăn vừa miệng không…” Đới Tư Dĩnh ngượng ngùng gật đầu giúp họ bới cơm.

“Ngon quá!”

“Thật ngon!”


Long Ngạo Phỉ và Từ Tây Bác đồng thời lên tiếng.

“Này, Long Ngạo Phỉ, chừa cho tôi một miếng.” Từ Tây Bác cùng Long Ngạo Phỉ tranh đồ ăn không ngừng.

Đới Tư DĨnh ở bên cạnh mỉm cười, có bạn bè như vậy thật sự rất hạnh phúc. Nhìn đồ ăn trước mắt hết sạch, cô nở nụ cười.



Hành động hấp dẫn

“A..thật thoải mái…” Trong phòng đều là tiếng rên rỉ dâm đãng của một người phụ nữ, người đàn ông phía trên nhắm mắt chỉ lo cho thân mình va chạm mãnh liệt trên người cô, chỉ muốn nhanh chóng phóng thích dục vọng của bản thân.

Sau một đợt va chạm gấp rút, người phụ nữ kêu lên một tiếng sợ hãi, còn người đàn ông gầm nhẹ, chậm rãi gục xuống trên thân thể của cô ta. Hai người cùng nhau thở dồn dập, làm cho khoái cảm chậm rãi thối lui.

Một lúc sau người đàn ông đứng dậy không nói một lời mặc quần áo vào chuẩn bị rời khỏi.

“Phỉ, lần này về rồi khi nào anh trở lại vậy?” Người phụ nữ trần trụi ôm lấy Long Ngạo Phỉ từ phía sau kêu lên.

“Như thế nào, luyến tiếc tôi à? Khi nào thì Mị Nhi luyến tiếc đàn ông , có lẽ là luyến tiếc tiền của tôi đúng không? Long Ngạo Phỉ gỡ tay cô ta ra , xoay người lại vươn tay nắm lấy bầu ngực no tròn của cô, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên vẻ châm chọc.

“Người ta thật sự luyến tiếc anh mà.” Dù bị vạch trần nhưng trên mặt Mi Nhi không có vẻ gì mất tự nhiên vẫn cười quyến rũ như trước, áp sát vào Long Ngạo Phỉ.

“Được rồi, đừng giả vờ nữa, trong lòng chúng ta đều hiểu rõ, giả vờ cũng không có ý nghĩa gì, tôi phải đi rồi.”


Long Ngạo Phỉ một tay đẩy cô ra, tiện tay ném chi phiếu cũng không thèm nhìn cô, lập tức rời khỏi.

Mị Nhi cầm tấm chi phiếu cười lạnh “Long Ngạo Phỉ, anh nói rất đúng, trong mắt tôi chỉ có tiền , đáng tiếc, anh chính là người có nhiều tiền, tôi không có biện pháp thuyết phục mình buông tha một mỏ vàng như anh.”

Đới Tư Dĩnh đứng trước gương ở trong phòng tắm, nhìn vào áo ngủ hình chữ V khoét sâu trên người khiến bộ ngực tròn trịa như ẩn như hiện phía dưới, chiều dài của áo ngắn đến nỗi chỉ vừa đủ để che mông , làm lộ rõ đôi chân thon dài trắng nõn.

Nhìn trong gương, ánh mắt đưa tình, đôi môi đỏ mọng, cô vừa lòng tươi cười. Tối hôm nay, cô phải chủ động với Long Ngạo Phỉ. Từ khi xuất viện đến giờ, tuy rằng mỗi ngày hai người đều ngủ chung giường, nhưng không có chuyện gì xảy ra? Cô thậm chí hy vọng anh có thể trở lại giống như trước kia, mỗi đêm đoạt lấy cô, có lẽ anh sợ cô không muốn như thế, vì vậy cô có thể tự mình đến với anh.

Long Ngạo Phỉ ngồi trong phòng đọc sách xem xong phần văn kiện cuối cùng. Nhìn đồng hồ cũng đã gần 11 giờ. Có lẽ cô ấy ngủ rồi, mỗi ngày hương thơm mềm mại trong ngực không phải là anh không có cảm giác, đàn ông không nhất thiết phải làm chuyện đó vì tình yêu, chỉ là anh không biết nên đối xử với cô như thế nào, thô bạo hay dịu dàng, bởi vì thẹn với cô cho nên mới đoán chừng cảm nhận của cô , kết quả ngược lại không biết mình nên làm thế nào.

Nhưng anh là đàn ông. Anh cũng có nhu cầu vì vậy anh mới đi tìm Mị Nhi. Anh có thể không kiêng kỵ bất cứ chỗ nào trên thân thể cô ta, không cần quan tâm cảm nhận của cô, có thể tận tình phát tiết dục vọng của mình.

Long Ngạo Phỉ nhẹ nhàng gõ cửa.

“Xong rồi à.” Đới Tư Dĩnh ngồi dậy mỉm cười ngọt ngào chào hỏi, làm cho thân hình khêu gợi của mình xuất hiện trước mặt anh.

Long Ngạo Phỉ hoảng sợ, nhìn thấy cô áo mặc ngủ gợi cảm mị hoặc, trong ánh mắt anh lộ ra một tia kinh hoảng, cô muốn làm gì? Đôi gò bồng đảo kia tựa hồ đang đợi chính mình vuốt ve, cặp chân thon dài kia, đôi môi đỏ mọng kia……Hô hấp của anh có chút rối loạn, hạ thân đã nhanh chóng xuất hiện phản ứng nguyên thủy của đàn ông.

“Ừ, em vẫn còn chưa ngủ sao?” Long Ngạo Phỉ đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng xuống, lời nói khách sáo mang theo vẻ xa lạ, có lẽ nếu là vợ chồng bình thường, thì lúc này anh đã không chút do dự vòng tay sau gáy cô và đem cô đặt ở dưới thân mình tận tình hưởng thụ, chỉ là bây giờ anh nhât định phải kìm chế.

Đới Tư Dĩnh cảm nhận được sự thay đổi của Long Ngạo Phỉ , biết anh đang cô gắng kìm nén dục vọng của chính mình, cô cảm thấy có chút mất mát, có chút ảm đạm, anh thà nguyện ý kiềm chế chính mình cũng không muốn chạm vào cô sao? Tại sao? Hiện tại lại biến thành như vậy, thật ra rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?

“Phỉ, em giúp anh cởi quần áo.” Cô điều chỉnh lại tâm tình, bước xuống giường đi đến bên cạnh Long Ngạo Phỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận