“Khoan đã”, Lâm An Nam kéo cô lại, rồi đưa cái người đang mất hồn như cô vào một căn phòng khác, để cô ngồi trên ghế sofa và ân cần rót cho cô một cốc nước, anh ta ngồi xuống ghế sofa đối diện cô.
Lâm An Nam hít nhẹ một hơi, nhìn cô mà cười: “Tinh Nhiên, thực ra đàn ông đều như vậy, bên cạnh luôn có một vài phụ nữ, em có biết người phụ nữ vừa rồi là ai không? Cô ta là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hà Thị, theo như tôi biết, cô ta và Nam Cung Thiên Ân đã có quan hệ với nhau từ một năm trước rồi”.
Thiên kim tiểu thư của Hà Thị, chẳng trách trông lại có khí chất cao quý như vậy, cũng phải thôi, Nam Cung Thiên Ân làm sao có thể thích mấy em tầm thường trong quan bar chứ? Có khi nhìn cũng không thèm nhìn một cái ấy chứ.
Cô hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn anh ta cười khẩy: “Lâm thiếu gia, anh đang tìm lý do cho việc anh phản bội tôi sao?”.
“Tôi chỉ là muốn cho em biết, đàn ông làm chuyện ấy với người phụ nữ khác chưa chắc đã là yêu cô ta”.
“Đủ rồi!”, Bạch Tinh Nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, nhìn anh ta nói: “Anh nói rất đúng, đàn ông chẳng phải đều như vậy sao, có vợ rồi vẫn thích ra ngoài tìm của lạ, nhất là người đàn ông ưu tú như Nam Cung Thiên Ân, đừng nói là thiên kim Hà Thị, đến cả con gái của chủ tịch thành phố cũng chết mê chết mệt anh ấy.
Cho nên vì sao tôi phải quan tâm anh ấy ở bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ khác? Chỉ cần anh ấy tìm được đường về nhà, vẫn có thể cho tôi ngồi chắc cái vị trí Nam Cung thiếu phu nhân là được rồi”.
Sắc mặt Lâm An Nam trầm xuống, anh ta không hề cảm thấy Nam Cung Thiên Ân giỏi hơn anh ta!
Bạch Tinh Nhiên lại tức giận nói tiếp: “Lâm An Nam, anh rốt cuộc có thôi đi không? Tôi đã nói rồi kể cả sau này tôi và Nam Cung Thiên Ân chia tay nhau, cũng tuyệt đối sẽ không muốn dây dưa với anh, anh đừng có phí công vô ích nữa”.
Cô nói xong liền đứng dậy khỏi ghế sofa, Lâm An Nam tức tối đẩy cô ngồi xuống ghế, mặt anh ta tỏ vẻ giận dữ: “Vì sao anh ta ngoại tình thì là giỏi giang, còn tôi ngoại tình thì lại không thể tha thứ chứ?”
Đúng rồi, vì sao thế? Rốt cuộc là vì sao?
Bản thân Bạch Tinh Nhiên cũng không hiểu được, là vì đối tượng mà anh ta ngoại tình là chị gái cô sao? Là vì anh ta câu kết với Bạch Ánh An đẩy cô đến với Nam Cung Thiên Ân sao? Nhưng cô đã từng yêu anh ta thật lòng mà.
Trái lại, cô và Nam Cung Thiên Ân chỉ quen nhau được hơn nửa năm, thậm chí không hiểu về anh lắm, nói là yêu thì hơi sớm.
Vì sao khi nhìn thấy cảnh anh và cô Hà tiểu thư kia, cô lại không cảm thấy buồn nôn hay phản cảm, mà chỉ là cái buồn thấu ruột gan?
Cô sao lại như vậy chứ? Sao lại không có lòng tự trọng đến vậy? Lẽ nào đây chính là tính cam chịu mà mà cô bị Nam Cung Thiên Ân ép buộc tạo thành?
“Xin lỗi, tôi không bao giờ quên nổi cảnh anh và Bạch Ánh An trần truồng với nhau trên bồn rửa tay”, cô lắc đầu nói, đây chính là nguyên nhân, cô nghĩ chắc chắn là như vậy!
“Vậy em có thể quên được cái chết thê thảm của bà ngoại em?”, Lâm An Nam cười khẩy.
Bạch Tinh Nhiên không ngờ anh ta lại nhắc lại chuyện cũ, cô bực tức nói: “Tôi đã hỏi rồi, Nam Cung Thiên Ân căn bản không hề đứng tên căn nhà nào của nhà họ Chu cả”.
Ngập ngừng một lúc cô lại nói: “Còn nữa, chuyện này không cần anh phải lo, xin anh sau này đừng có nhắc đến cái chết của bà ngoại tôi trước mặt tôi nữa”.
Về cái chết của bà ngoại, nhắc đến lần nào là cô lại thấy thương bà lần đấy, cho nên đừng nhắc đến thì tốt hơn!
“Nam Cung Thiên Ân đúng là không đứng tên căn nhà của nhà họ Chu, nhưng đó là chuyện sau khi hai người từ Yên Thành trở về”, Lâm An Nam mặc kệ lời cảnh cáo của cô, nói với theo bóng lưng cô.
Bạch Tinh Nhiên đột nhiên khựng lại, quay đầu hỏi: “Anh có ý gì?”.
“Ý của tôi là ba tháng trước Nam Cung Thiên Ân đã sang tên căn nhà đó cho trợ lý của anh ta là Nhan Duyệt rồi”, Lâm An Nam mỉm cười, đi lên phía trước nhìn xuống cô mà nói: “Nếu không có chuyện gì, việc gì anh ta phải sang tên cho trợ lý?”.
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt một lúc lâu, mới khẽ khàng lắc đầu: “Tôi không tin…”.
“Rốt cuộc tôi có nói dối hay không, em cứ đến Cục quản lý nhà đất kiểm tra lịch sử giao dịch căn nhà của nhà họ Chu là biết ngay, nếu em không kiểm tra được, tôi có thể cùng em đến nhờ người quen giúp đỡ”, Lâm An Nam nói xong, lại nhìn cô cười chế giễu: “Giữa Nam Cung Thiên Ân và Nhan Duyệt có mối quan hệ như thế nào thì người bình thường chắc đều có thể nhìn ra được, ngày nào cũng kè kè bên nhau từ sáng đến tối, trợ lý Nhan lại là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, Nam Cung Thiên Ân có khi đã tặng cho cô ấy không ít biệt thự, chứ đừng nói đến một căn nhà nhỏ”.
“Tinh Nhiên…”.
“Anh im miệng lại cho tôi!”, Bạch Tinh Nhiên tức giận ngắt lời anh ta, cô thực sự không thể nghe tiếp nổi, cũng không muốn nghe tiếp nữa.
Tay cô nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt, sắc mặt cũng rất khó coi.
Lâm An Nam nhìn thấy sự khó chịu trên gương mặt cô, đành đổi giọng mà nói: “Thôi được, tôi không nói nữa, nếu em vẫn không tin tôi, ngày mai tôi sẽ đưa em đến Cục quản lý nhà đất để kiểm tra”.
“Không cần đâu”, Bạch Tinh Nhiên nhả ra ba từ một cách dửng dưng, sau đó quay người đi vào trong căn phòng, lấy điện thoại trong túi xách ra tìm một số điện thoại.
Ngón tay cái của cô dừng lại ở một số điện thoại nào đó, lưỡng lự một hồi mới bắt đầu ấn gọi.
Phía đầu bên kia bắt máy, bên trong vang lên giọng nữ trong trẻo, Bạch Tinh Nhiên hít sâu một hơi mới nói: “Tiểu Tích, có thể giúp mình một chuyện không?”.
“Chuyện gì thế?”, Tô Tích ở đầu bên kia vẫn giữ giọng lạnh nhạt.
Sau khi nảy sinh một số mâu thuẫn từ ngày trước, hai người rất ít khi liên lạc, nếu không phải bất đắc dĩ thì Bạch Tinh Nhiên cũng không dám gọi điện cho cô ấy.
“Giúp mình kiểm tra tình hình giao dịch gần đây về quyền sở hữu căn nhà của nhà họ Chu với”, Bạch Tinh Nhiên ngập ngừng nói: “Chính là căn nhà ở Yên Thành, mình…”.
“Lát nữa mình sẽ gọi lại cho cậu”, Tô Tích không đợi cô nói hết đã cúp luôn điện thoại.
Thời gian chờ đợi luôn là rất dài và khó khăn, ngồi trên ghế sofa, Bạch Tinh Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo khó chịu.
Bên tai cô vọng đến những tiếng cười của con gái, cũng không biết có phải là từ phía căn phòng bên cạnh truyền đến không, khiến màng nhĩ của cô bị rung đến mức đau cả tai.
Mười phút sau, Tô Tích cuối cùng cũng gọi điện lại, Bạch Tinh Nhiên nhìn màn hình thấy số điện thoại của cô ấy, cô biết Tô Tích nhất định có cách, chỉ là điện thoại reo thì cô lại không dám nghe nữa.
Sau khi điện thoại reo một lúc, cô mới ấn vào phím nghe, Tô Tích vẫn nói rõ ràng ngắn gọn như trước: “Năm năm trước từ tên cậu của cậu chuyển sang tên Nam Cung Thiên Ân, ba tháng trước từ tên của Nam Cung Thiên Ân chuyển sang một người phụ nữ tên là Nhan Duyệt”.
Giọng nói của Tô Tích không hề lớn, nhưng Bạch Tinh Nhiên lại như thể bị sét đánh ngang tai, cô đột nhiên đơ luôn tại trận.
Cô thậm chí không biết Tô Tích cúp máy từ lúc nào, cô cứ thế ngồi trên sofa thừ người ra cầm lấy điện thoại, sắc mặt vô cùng khó coi.
————————-
Đọc truyện: Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma cập nhập nhanh tại nhayho.com.