Anh đi rồi, về phòng ngủ của mình rồi.
Bạch Tinh Nhiên sững sờ ngồi trên giường, ngẩn ngơ nhìn máu và mảnh vỡ lọ hoa trên mặt đất, cô đã không còn sức để phản bác, cũng không muốn phản bác nữa.
Nam Cung Thiên Ân muốn nghĩ về cô thế nào, cô cũng không để ý nữa, dù sao mấy tháng nữa anh cũng đi đường anh, cô đi đường cô.
Thẫn thờ ngồi trên giường mãi một lúc, cô mới từ từ bước xuống giường, tìm đồ lau dọn, dọn sạch đống bừa bộn trên mặt đất, sau đó đóng cửa phòng về giường.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tinh Nhiên vừa ngồi vào bàn ăn sáng thì nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đi từ ngoài phòng ăn vào.
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, cồn trong người anh đã bay hết, lại khôi phục dáng vẻ đầy sức sống bình thường.
Nhìn thấy anh, trong đầu Bạch Tinh Nhiên bất giác hiện lên cảnh tượng anh quỳ ngồi trước đống mảnh vụn lọ hoa, còn cả lòng bàn tay chảy máu của anh.
Anh tối qua cả người có vẻ nhếch nhác chật vật, chỉ có điều mới qua một đêm anh đã hoàn toàn hồi phục, xem ra sức sống của người đàn ông này đúng là mạnh mẽ thật.
Lúc Nam Cung Thiên Ân bước vào phòng ăn, thì nhìn Bạch Tinh Nhiên với vẻ mặt bình tĩnh, ngồi xuống chỗ cạnh cô.
Lòng bàn tay anh đặt cạnh chiếc đĩa, vừa hay có thể khiến Bạch Tinh Nhiên liếc mắt thấy được.
Lòng bàn tay anh bị một vết thương to như vậy thế mà không cả quấn băng gạc, chẳng lẽ tối qua sau khi về phòng thì không tự xử lý vết thương sao? Chỉ rửa sạch máu trên tay là xong chuyện?
Bạch Tinh Nhiên lén lút lắc đầu, nghĩ bụng thế mà mình lại thương hại anh rồi, nếu để anh biết chắc chắn lại tưởng mình đang giở trò.
Sao lần nào cũng không rút kinh nghiệm chứ? Chẳng lẽ cứ phải bị anh tổn thương đến không ngóc dậy nổi mới được sao?
Phác Luyến Dao dù sao cũng học y, nhìn một cái là thấy ngay tay Nam Cung Thiên Ân không bình thường, nên tò mò hỏi: “Anh họ, lòng bàn tay anh có phải không thoải mái không, sao trông…”.
Cô ta quan sát lòng bàn tay Nam Cung Thiên Ân, mọi người trong bàn ăn cũng nhìn theo cô ta.
Lão phu nhân cuối cùng cũng phát hiện lòng bàn tay anh sưng tấy rõ ràng, nên cau mày hỏi: “Sao thế? Thiên Ân”.
Nam Cung Thiên Ân rụt tay bị thương lại, chẳng để ý nói: “Không sao ạ”.
“Cho bà xem”, lão phu nhân nói.
Nam Cung Thiên Ân lật lòng bàn tay, nói: “Chỉ là bị lọ hoa cứa một cái thôi”.
Trên lòng bàn tay anh, một vết thương dài khoảng ba, bốn centimet vừa đỏ vừa sưng, rất bắt mắt.
“Anh họ tối qua không phải là lại bị bệnh chứ? Tối qua lúc em ngủ nghe thấy có tiếng trong phòng chị dâu họ truyền ra, còn tưởng là nghe nhầm”, Phác Luyến Dao tiếp tục dùng vẻ mặt quan tâm nói xong, xoay người nói với Tiểu Lục: “Tiểu Lục, mau đi mang hòm thuốc đến đây”.
Vừa nghe thấy bị bệnh, lão phu nhân ngay lập tức sốt ruột nói: “Có phải lại bị bệnh không?”, lúc bà ta hỏi vậy còn chuyển mắt sang Bạch Tinh Nhiên, rõ ràng là đang hỏi cô.
Bạch Tinh Nhiên bị hỏi bỗng không đáp được, cô nghiêng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái há miệng nói: “Không…”.
“Không? Vậy sao lại có tiếng động? Hơn nữa còn khiến tay bị thương nghiêm trọng thế này?”.
Nam Cung Thiên Ân không muốn mọi người sau khi thấy vết thương của anh thì kinh ngạc sợ hãi, cho nên mới không quấn băng đã xuống, không ngờ vẫn khiến mọi người nháo nhào cả lên.
Anh hơi mất kiên nhẫn giải thích: “Không có gì ạ, chỉ là uống say không cẩn thận làm vỡ lọ hoa, sau đó cứa vào tay”.
Dáng vẻ không để ý của anh lại kích thích sự bất mãn của lão phu nhân, bà ta đặt đũa lên bàn, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Vậy bà không hiểu, tại sao cháu rõ ràng biết mình không được uống nhiều rượu còn chạy đi uống, sao uống say rồi còn bị ngã lại còn bị thương, sao vết thương của cháu đến hôm nay không ai xử lý giúp cháu?”.
Nghe thì như bà ta đang mắng Nam Cung Thiên Ân, nhưng đôi mắt sắc lẻm lại nhìn Bạch Tinh Nhiên, rõ ràng là đang trách cô không chăm sóc tốt cho Nam Cung Thiên Ân.
Bạch Tinh Nhiên tự thấy đuối lý, cúi đầu không nói gì.
Lão phu nhân tiếp tục trách: “Là vợ, chẳng lẽ chút trách nhiệm này cũng không làm được sao? Vậy Thiên Ân cưới cô về làm gì? Chỉ vì đẻ con sao?”.
Bạch Tinh Nhiên cắn môi, mục đích Nam Cung Thiên Ân lấy cô về chắc là chỉ có người nhà Nam Cung bọn họ hiểu rõ nhất.
Anh lấy cô về chưa bao giờ là vì để làm quen, bảo vệ, quan tâm, chăm sóc nhau với cô, thậm chí đến cả quyền sinh con Nam Cung Thiên Ân cũng không muốn cho cô.
Do dự một lúc, cô không nhịn được mà nói: “Bà nội, có thể uống rượu không tự đại thiếu gia có năng lực phân biệt, hơn nữa việc anh ấy quyết định ai cũng không thay đổi được.
Tối qua sau khi anh ấy bất cẩn ngã, cháu đã gọi bác sĩ Hoàng đến ngay”.
“Vậy cô đang thoái thác trách nhiệm sao?”.
“Bà nội, bà đừng tức giận…”, Thẩm Tâm không nhịn được lên tiếng an ủi: “Có lẽ là vì tối qua anh họ về muộn quá, chị dâu họ ngủ rồi, nên mới không chăm sóc được anh họ, đúng không anh họ?”, cô ta quay sang Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân nhìn mọi người, sau đó mỉm cười: “Đúng thế”.
Nghe thấy anh nói vậy, lão phu nhân chỉ đành ngừng việc trách cứ.
Lúc này Phác Luyến Dao cũng nhận hòm thuốc từ tay Tiểu Lục, cười tủm tỉm nói: “Đúng đó, đúng đó, sự quan tâm của chị dâu họ với anh họ mọi người đều thấy, tối qua chắc chắn là sơ sót”.
59
Cô ta nói xong thì đứng dậy đi đến cạnh Thiên An nói: “Anh họ, em giúp anh xử lý vết thường trước đi, nếu không bị nhiễm trùng thì phiền lắm.”
Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi ghế, khom lueng đỡ Thiên Ân, nhueng lại bị anh như vô ý đẩy hai tay ra.
Không muốn chọc lão phu nhân không vui.
Nam Cung Thiên Ân theo Phác Luyến Dao ra bên ngoài phòng ăn xử lý vết thương.
Xử lý vết thương xong Thiên Ân mới về bàn ăn sáng.
Mà những người khác trên bàn thì đều đã ăn xong đi rồi.
Trên bàn chỉ còn lại lão phu nhân, Nam Cung THiên Ân và Phác Luyến Dao.
Phác Luyến Dao cảm thấy lão phu nhân cố tình không rời chỗ, nên cầm miếng bánh mì trên dĩa xong thì nói với hai người: “Bà, anh họ, hai người ăn thông thả, cháu đi làm trước đây.”
“Nhìn Phác Luyến Dao ra ngoài lão phu nhân mới quay sang Nam Cung Thiên Ân nói: ” Thiên Ân, người con gái mà Vương đại sư bảo cháu tìn.
Các cháu rốt cuộc đã tìm được chưa?”
Nam Cung Thiên Ân hiển nhiên không ngờ bà ta lại đột nhiên hỏi vấn đề này, bàn tay cầm đũa của anh khựng lại, nói: “Vẫn chưa”.
“Rốt cuộc là không tìm được hay không đi tìm?”.
“Tìm rồi, không tìm được”, Nam Cung Thiên Ân nói.
“Sao lại không tìm được chứ? Cô gái này có lai lịch gì mà khó tìm vậy?”, lão phu nhân bắt đầu sốt ruột, bà ta vừa nãy nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên không quan tâm Nam Cung Thiên Ân, trong lòng mặc dù tức giận, nhưng vẫn chưa tức đến mức hồ đồ.
Bà ta đương nhiên biết hai người họ đang cãi nhau, hơn nữa từ khi Nam Cung Thiên Ân phát hiện đứa bé thì vẫn giận dỗi đến giờ.
Vốn bà ta định dạy cho Bạch Tinh Nhiên một trận ra trò, để cô biết rõ thân phận của mình, nhưng nghĩ lại thì vẫn để họ gây sự mấy hôm đã, bà ta cũng nhân cơ hội này nói về chuyện cô gái kia với Nam Cung Thiên Ân hẳn hoi.
Anh trở mặt với Bạch Tinh Nhiên, trong lòng chắc chắn sẽ trống trải, sau đó sẽ đồng ý phối hợp với bà ta tìm ra tình nhân định mệnh kia.
Nam Cung Thiên Ân húp một miếng cháo, cười mỉa mai: “Ai biết chứ? Có lẽ người ta là người nước ngoài, hoặc là căn bản đã không còn trên đời này nữa”.
Cô gái đó, anh đã từ bỏ việc tìm kiếm từ lâu, dù cô ấy có phải là tình nhân định mệnh của anh hay không.
Lão phu nhân nghe lời anh nói thì ra chiều suy nghĩ rồi lẩm bẩm: “Chắc không phải đâu.
Cô ta còn trẻ vậy mà”.
“Ai biết chứ, chuyện đời khó lường”.
Lão phu nhân cảm thấy mình có hiện tượng bị qua quýt, vội nghiêm giọng nói: “Đừng hòng qua quýt với bà, mau tìm cho bà”.
————————-
Đọc truyện: Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma cập nhập nhanh tại nhayho.com.