Phục vụ nhìn chỗ đồ ăn còn thừa hơn một nửa trên bàn, rồi nhìn hai người tỏ lòng nhắc nhở: “Xin hỏi hai vị… cần gói mang về không ạ?”.
“Cần”.
“Không cần”.
Hai người gần như cùng lúc nói ra, người nói ‘cần đương nhiên là Bạch Tinh Nhiên người luôn năng nhặt chặt bị rồi.
Vì Nam Cung Thiên Ân gọi quá nhiều, mà anh ấy lại chẳng ăn bao nhiêu, Bạch Tinh Nhiên có ăn thế nào cũng không thể ăn hết nổi.
Trên bàn còn thừa hơn một nửa đồ ăn, nếu cứ thế đổ đi thì đừng nói là nhân viên phục vụ không chịu nổi, đến bản thân cô cũng không làm được!
Chỉ là khi cô nói ra từ cần, mới sực nhận ra mình đang không phải là cùng Diễu Mỹ, cũng không phải là Triệu Phi Dương đi ăn, mà là cùng với Nam Cung Thiên Ân
Đường đường là một ông chủ Tập đoàn Nam Cung đến quán trà ăn lại phải gói đồ thừa đem về? Nếu bị người ta đồn ra ngoài chẳng phải sẽ trở thành trò cười hay sao?
“Vậy thì… rốt cuộc là có cần không ạ? nhân viên phục vụ cẩn thận hỏi
“Thôi không cần vậy”, Bạch Tinh Nhiên
nói lại.
“Thôi cử gói đi”, Nam Cung Thiên Ân
cũng nói lại.
Vẫn là cùng nói ra một lúc nhưng nội dụng khác nhau, nhân viên phục vụ lại một lần nữa cảm thấy khó xử.
Hai người bất giác nhìn nhau, Nam Cung Thiên Ân nói: “Nếu cô thích ăn, thì gói đem về đi”.
“Không, thôi không cần nữa đậu, Bạch Tinh Nhiên xua tay, cô không muốn vì mình mà làm Nam Cung Thiên Ân mất mặt.
Nam Cung Thiên Ân hiểu được có đang nghĩ gì, nhưng anh nghĩ khi chất của một người không phải vì một làn gói đồ ăn thừa đem về mà bị giảm đi, anh cũng sẽ không vì một làn gói đỏ thừa đem về mà bị người ta coi thường, anh chỉ là không có thói quen đem đo ăn thừa về thôi.
Trong lúc nhân viên phục vụ đang gói đô, Bạch Tinh Nhiên còn không quân giải thích: “Tiết kiệm đã ăn là một đức tính đẹp, hơn nữa còn thừa nhiều như vậy, để đi cũng phí đúng không?”.
Nam Cung Thiên Ân khoanh tay trước ngực lưng dựa vào ghế, nhìn cô trêu tức: “Có lúc tôi thật sự rất nghi ngờ, cô rốt cuộc có phải là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Bạch không”.
Câu nói này của anh khiến Bạch Tinh Nhiên thót tim, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh, ý của anh là gì thế? Không phải là phát hiện ra cô thay thế Bạch Ảnh An để giải cho anh đấy chứ?
Không, tuyệt đối không thể nào, nếu không anh đã nổi khùng lên và đến nhà họ Bạch tính sổ rồi, cũng đã đuổi cô ra khỏi nhà rồi.
Cô giả vờ cạn lời nói: “Ý của anh là gì? Thiên kim tiểu thư thì nhất định phải lãng phí như anh sao? Nhìn Viên Quế cũng là thiên kim tiểu thư kìa, người ta khiêm tốn về mọi mặt, nếu không cũng sẽ không yêu cái anh chàng Triệu Phi Dương rồi”.
“Cô đang nói kháy tôi đẩy à?”, Nam Cung Thiên Ân tỏ vẻ không vui.
“Tôi không có, anh đừng hiểu nhầm, Bạch Tình Nhiên nhận túi độ ăn đã giới xong từ tay nhân viên phục vụ, đứng dậy nói với anh: “Đi thôi”.
Bạch Tinh Nhiên đặt túi đồ ăn thừa vào cốp xe, quay người nhìn Nam Cung Thiên Ân nói: “Tiếp theo chúng ta đi đậu đây?”.
“Cô thích đi đâu cũng được”.
Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, phố đi bộ có ám ảnh từ lần trước nên không muốn đi nữa, phố ăn vặt đối với một người đã no căng bụng như cô thì cũng không còn sự hấp dẫn nào cả, vậy thì chỉ có thể đến phố phụ kiện dạo thôi.
Hai người đến phố phụ kiện ở phố cổ gần đó, đúng là con gái, đến phố phụ kiện là mừng rỡ cả lên, cửa hàng nào cũng muốn vào xem.
Nam Cung Thiên Ân đi sát bên cô, nhìn cô đeo thử các loại bờm và đồ trang sức nhỏ lên đầu, sau đó quay đầu sang hỏi anh có đẹp không.
Anh nhìn những đồ trang sức nhỏ tuy đẹp nhưng chế tác không được tinh xảo cho làm, gật đầu nói đại với cô là đẹp.
Dù sao đều là những thứ không đáng tiền, cô vui là được, đương nhiên, kể cả là đô đất tiên thì anh cũng không quan tâm
Bạch Tinh Nhiên chọn lựa một hồi, đốt nhiên quay đầu sang hỏi anh.
“Phải rồi, trước đây anh từng đến con phố này chơi chưa?”.
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu: “Chưa
“Làm gì có chuyện đấy, tôi chẳng tin”, Chu tiểu thư nhà anh chẳng phải là người Yên Thành sao? Con phố phụ kiện nổi tiếng như vậy làm sao có chuyện chưa từng đến?
Nam Cung Thiên Ân dường như hiểu được sự nghi hoặc của cô, anh bình thản nói: “Cô ấy không thích những thứ đồ ở đây”.
Bạch Tinh Nhiên nhìn những món đồ trang sức nhỏ bé trong rổ nói: “Rõ ràng là rất đẹp mà”.
Nam Cung Thiên Ân mim cười: “Nếu đổi cả rổ đồ này của cô lấy một hai loại đất tiền thì sẽ trông tinh tế hơn đấy, như thể đổi chế quần áo trong tủ của cô thành một vài bộ hàng hiệu, phẩm vị của cô cũng sẽ nâng lên thôi.
”
Sắc mặt Bạch Tinh Nhiên có chút khó coi: “Đấy là cô ấy nói sao?”.
“U”.
Bạch Tinh Nhiên lại nhìn những món đồ trong rổ một lần nữa, rồi bắt đầu treo lại từng món lên giả.
Vừa rồi nhất thời vui quá, cô đã quên mất thân phận của mình, quên mất việc trước khi cưới cô là thiên kim nhà họ Bạch, sau khi cưới cô là thiếu phu nhân nhà Nam Cung, bất kể là thân phận nào đều không nên giống như bây giờ, lại yêu thích một đống các đồ trang sức chỉ vài tệ như vậy.
Cũng chẳng trách Nam Cung Thiên Ân lại nói như vậy, đổi là người đàn ông giàu có nào thì cũng đều hy vọng bà xã của mình là một người phụ nữ có con mắt tinh te!
Nam Cung Thiên Ân thấy cô đem những món trang sức vừa chọn treo lại vào chỗ cũ, vội vàng hỏi: “Tôi chỉ nói vậy thôi, cô không cần để bụng đầu”.
“Không, tôi cũng phải trở thành người phụ nữ tinh tể”, Bạch Tinh Nhiên có chút ra vẻ.
“Tinh tế không phải dựa vào việc giả vờ một hai lần là có được, mà là một quan niệm về cuộc sống được hình thành từ lúc nhỏ cơ” Nam Cung Thiên Ân nhạc nhở một cách không khách sáo “Một đống đồ ăn trong cấp xe tôi đã khiến cô trở nên không tinh tế rồi, cho nên
Anh hất cảm vào chiếc rổ trong tay cô “Thôi mua đi, đừng làm khó mình nữa.
Bạch Tinh Nhiên bị anh nói lại càng xấu hổ hơn, cô bực bội lườm anh một cái, rồi nhặt lại những món đồ trang sức ban nãy vào trong rổ.
“Lấy phải một người vợ không hiểu chuyện như vậy, đúng là tủi thân anh quả”, cô nhìn anh ném thẳng một câu.
Mặc kệ, cái vai một người vợ tinh tế cử để cho Bạch Ảnh An đảm nhiệm vậy, dù sao Bạch Ảnh An vốn là người phụ nữ thích những đồ trang sức đặt tiền, chuyện này chị ta thành thạo lắm.
Còn giờ đây, cô chỉ muốn được tự do tự tại là chính mình một lần.
Nam Cung Thiên Ân đứng bên cạnh cũng mỉm cười.
Người phụ nữ này thực sự khá là hiểu chuyện, nhưng kỳ lạ là… anh lại không có chút gì cảm thấy tủi thân cả, ngược lại cảm thấy rất có cảm tình với người con gái có tính cách như vậy.
Chắc là vì gặp nhiều những cô gái thích làm bộ làm tịch, nên bắt đầu có hứng thú với kiểu phụ nữ bất chấp cả hình tượng rồi? Người ta vẫn thường nói, nếu bạn ăn thịt nhiều bạn sẽ thích ăn chay, ăn chạy nhiều rồi sớm muộn cũng sẽ muốn ăn thịt.
Chỉ không biết khi nào anh mới chán ghét cái tính cách này của cô thôi.
Phố phụ kiện rẽ một cái, đi tiếp thêm đoạn nhỏ nữa là căn nhà của nhà họ Chu rồi, thấy con đường trước mặt không còn gì thân thuộc hơn, Bạch Tinh Nhiên trong lòng đột nhiên đau nhói, lập tức không còn nhã hứng đi tiếp nữa.
“Sao thế?”, Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được thần sắc đột nhiên thay đổi của cô, nhìn cô hỏi.
Bạch Tinh Nhiên thầm hít một hơi nói: “Tôi muốn về rồi”.
“Vì sao thế?”, vừa nãy rõ ràng vẫn đang vui mừng hớn hở mà.
“Không vì sao cả, đột nhiên cảm thấy bụng hơi khó chịu”, Bạch Tinh Nhiên quay chân trước, quay trở lại con đường vừa đi tới.
Nam Cung Thiên Ân vừa nghe thấy cô nói bụng hơi khó chịu, lập tức quan tâm bước vội theo cô: “Sao lại đột nhiên thấy khó chịu thế? Để tôi đưa cô đến bệnh viện khám”.
“Không cần đầu, về năm một lúc là khỏe thôi”.
“Cô chắc không?”.
“Ừ”, Bạch Tinh Nhiên bước nhanh hơn, cũng không biết là đang trốn tránh khỏi căn nhà của nhà họ Chu hay là trốn tránh Nam Cung Thiên Ân đang rảo bước nhanh theo cô nữa, tóm lại là buộc phải rời khỏi đây.
Cả một buổi chiều ăn ngon chơi vui, cô lại quên mất chuyện chính phải làm khi đến Yên Thành lần này, lại quên mất cái chết của bà ngoại luôn.