Lâm An Nam đau đớn, gầm nhẹ một tiếng buông cô ra, nhưng cơn giận dữ trong lòng không giảm mà còn tăng lên, khi Bạch Tinh Nhiên quay người định bỏ chạy anh ta lại tóm chặt cổ tay cô kéo giật lại.
Cơ thể Bạch Tinh Nhiên vốn đã lạnh cóng khó chịu, vừa rồi bị anh ta tát cho một cái khiến cô không còn sức lực nữa, giờ lại bị anh giằng co kéo giật, cuối cùng cô không chịu được nữa ngã vào lòng anh ta rồi ngất đi.
Lâm An Nam thấy cô ngất thì sững sờ, nhanh chóng bế cô đi ra chỗ chiếc xe.
Sau khi đặt Bạch Tinh Nhiên vào xe, Lâm An Nam quay lại ghế lái, mở máy sưởi trong xe ở số to nhất, người Bạch Tinh Nhiên ướt sũng như vậy, anh ta lo cô sẽ vì thế mà bị cảm.
Nam Cung Thiên Ân khó khăn lắm mới đuổi được đến vùng ngoại ô, còn chưa kịp tìm đến vị trí của chiếc điện thoại, địa điếm trên màn hình lại bắt đầu chuyến sang hướng khác, dịch chuyến về phía thành phố.
Nam Cung Thiên Ân định vị lại hệ thống một lần nữa, rồi nói với trợ lý Nhan:
"Quay đầu lại, đi về phía thành phố đi".
"Sao đột nhiên lại chuyển hướng
về thành phố vậy?", trợ lý Nhan hỏi.
Khó khăn lắm cô mới tìm được
đến đây, cũng sắp đến vị trí của điểm định vị rồi, không ngờ tình hình đột nhiên thay đổi.
"Liệu có phải là thiếu phu nhân chơi chán rồi thì tự mình đi về không?”, trợ lý Nhan lại hỏi một câu.
Nam Cung Thiên Ân lắc đầu, anh cũng không biết, hy vọng là như vậy thật.
Địa điểm định vị di chuyển rất nhanh, rõ ràng là đang ngồi xe về thành phố.
Mưa ngoài cửa xe mỗi lúc một lớn, tầm nhìn cũng trở nên mờ ảo hơn, Nam Cung Thiên Ân chăm chú nhìn những cây cối vụt qua nhanh như chớp, thực sự không thể hiếu được điện thoại của Bạch Tinh Nhiên vì sao
lại xuất hiện ở nơi này.
Hai người lại từ ngoại ô đuổi theo về thành phố, mãi mới đuối kịp đến phía ngoài tòa nhà kỹ thuật số khá có tiếng ở Yên Thành, trợ lý Nhan dừng xe lại, nhìn tòa nhà kỹ thuật số nói:
"Chắc là ở đây rồi không sai được đâu".
Nam Cung Thiên Ân nhìn kĩ địa chỉ, xác nhận là không hề sai.
"Thiên Ân thiếu gia, hay là tôi vào trong trước xem sao?”, trợ lý Nhan lễ phép hỏi.
Nam Cung Thiên Ân trả lời:
"Không cần đâu".
Nhìn qua lớp cửa xe và nước mưa vẫn đang rơi, Nam Cung Thiên Ân đột
nhiên nhìn thấy hai người đàn ông trẻ cầm chiếc điện thoại vui vẻ đi ra ngoài như đang bàn luận chuyện gì đó, và chiếc điện thoại trong tay họ chính là chiếc anh mua cho Bạch Tinh Nhiên.
"Thiên Ân thiếu gia, anh định làm gì thế?", trợ lý Nhan nhìn Nam Cung Thiên Ân đẩy cửa xe bước ra, vội vàng gọi với theo:
"Thiên Ân thiếu gia chờ đã, tôi lấy ô cho anh".
Nhưng Nam Cung Thiên Ân không hề đế ý cô, anh cứ thế đi thẳng đến trước mặt hai người đàn ông kia.
Hai người đàn ông kia vì vừa cướp đồ nên trong lòng hơi chột dạ, sau khi thấy Nam Cung Thiên Ân xuất hiện với vẻ mặc lạnh lùng, vội vàng giấu điện thoại về phía sau theo bản
năng, nhìn anh với vẻ mặt cảnh giác.
"Làm cái gì thế?", một người đàn ông trong đó gằn giọng quát Nam Cung Thiên Ân một câu.
"Mày nghĩ xem là làm gì?", Nam Cung Thiên Ân hất cằm về phía đôi tay ở sau người hắn:
"Nhắc mày một câu, trong điện thoại có lắp hệ thống định vị, ngoài tao ra thì không ai gỡ nổi, kế cả chạy lại phần mềm cho điện thoại cũng vô dụng”.
Hai người đàn ông nhìn nhau, bọn họ vừa vào trong tòa nhà kỹ thuật số đế thử xong, đúng là chạy lại phần mềm vẫn không được.
Nhưng bọn họ có tật giật mình đương nhiên sẽ không thừa nhận mình vừa cướp điện thoại của anh rồi,
cũng sẽ không trả lại anh chiếc điện thoại đắt tiền đó.
Thứ Nam Cung Thiên Ân quan tâm không phải là chiếc điện thoại này, mà là tung tích của Bạch Tinh Nhiên, anh nhíu mày hỏi một câu:
"Tao hỏi mày, mày lấy trộm chiếc điện thoại này ở đâu? Chủ nhân chiếc điện thoại giờ đang ở đâu?"
Tuy hai người đàn ông này thấy khí chất của Nam Cung Thiên Ân có vẻ hơi đáng sợ, nhưng đế có thế nhanh chóng thoát thân đã cố tình tức giận nói:
"Đồ thần kinh! Con mắt nào của mày nhìn thấy tao lấy trộm điện thoại hả?", nói xong hắn lướt qua người anh muốn thoát thân.
Nam Cung Thiên Ân tóm lấy cố cái tay đang cầm điện thoại của hắn,
vặn cái điện thoại ra trước mặt hắn:
"Tao hỏi mày, chủ nhân của chiếc điện thoại này đang ở đâu?".
"Tao không biết mày đang nói gì?”, người đàn ông giơ tay đấm một phát suýt nữa trúng mặt Nam Cung Thiên Ân.
Nam Cung Thiên Ân đã hoàn toàn tức giận, giơ nắm tay đấm mạnh vào mặt đối phương, đối phương đau đến mức cả cơ thế loạng choạng lùi về phía sau mấy bước liền.
Tuy người Nam Cung Thiên Ân cao hơn, sức lực cũng mạnh hơn bọn họ, nhưng dù sao chỉ có mình anh, đánh đấm vài cú liền trở nên yếu thế.
Trợ lý Nhan thấy cú đấm của một trong hai người đã giơ trước mặt
Nam Cung Thiên Ân, cô hoảng hốt kêu lên:
"Dừng tay! Tôi đã báo cảnh sát rồi, các người còn không mau dừng tay lại!".
Nói xong, cô lại cầu cứu mấy anh thanh niên đứng xung quanh, lòng nóng như lửa đốt:
"Hai người đó là kẻ trộm, phiền các anh qua giúp anh ấy khống chế bọn họ với, mau lên ạ! ”.
Nhưng mấy người thanh niên đó lại không hề có ý định giúp đỡ, thậm chí còn lùi ra sau vài bước, trong đó có một người đàn ông bất lực lên tiếng khuyên:
"Hai người đó thường xuất hiện ở đây, chúng tôi không dám đắc tội đâu, em gái, nếu không muốn chết thì mau khuyên bạn trai em bỏ cuộc đi".
Trợ lý Nhan cầu xin vô vọng, cô
thấy bọn họ đánh nhau từ dưới mái hiên ra đến ngoài trời mưa, còn Nam Cung Thiên Ân rõ ràng đã bị thương, cô vội vã lao ra giữa trời mưa, cầm chiếc ô trong tay đánh mạnh lên đầu của một trong hai người đàn ông:
"Dừng tay lại! Có nghe thấy không hả!"
Người đàn ông đó bị cô dùng ô đập, đau đến mức hét lên một tiếng, cũng không cần biết đối phương là nam hay nữ mà giơ tay tát mạnh lên mặt cô.
Trợ lý Nhan bị đánh cho không đứng vững, suýt nữa thì ngã, Nam Cung Thiên Ân thấy cô bị đánh, tức lên đạp cho người đàn ông kia ngã lộn nhào xuống đất.
Người đàn ông kia úp mặt vào
đất, sau khi bò lên khỏi vũng nước bẩn, hắn tức tối nhổ toẹt cặn bẩn trong miệng, khi đang định lao lên đánh tiếp thì phía ngoài cổng cuối cùng cũng vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Hai người đàn ông nghe thấy còi xe cảnh sát lập tức chân mềm nhũn ra, trợ lý Nhan thở phào chạy đến đõ Nam Cung Thiên Ân lên quan tâm hỏi:
"Thiên Ân thiếu gia, anh có sao không?".
"Tôi không sao", Nam Cung Thiên Ân nhổ bỏ nước mưa trong miệng, dùng sức đạp cho một người đàn ông đang định bò lên chạy thoát kia một cái ngã lăn luôn ra đất, sau đó giẫm chân lên gáy hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Tao hỏi mày một lần nữa, chủ nhân của chiếc điện thoại đang ở
"Dừng tay, dừng hết lại cho tôi!”, mấy vị cảnh sát nhanh chóng lao ra khỏi chiếc xe, tóm lấy người đàn ông đang nằm dưới đất và người đang định bỏ chạy rồi lôi lên xe.
Nam Cung Thiên Ân tham gia đánh nhau đương nhiên cũng không thoát được cảnh bị áp giải đến đồn cảnh sát, hơn nữa lại là lần đầu tiên trong đời.
Ba mươi phút sau.
Nam Cung Thiên Ân được sắp xếp vào trong phòng tiếp khách của đồn cảnh sát, trên người anh đã thay bộ quần áo sạch sẽ khác.
"Lần nào thiếu phu nhân gặp chuyện, anh cũng rất dễ kích động", trợ lý Nhan dùng giấy ăn lau vết máu
trên khóe miệng giúp anh.
Nam Cung Thiên Ân giơ tay giật tờ giấy ăn trong tay cô, lau lên miệng vài cái rồi ném bỏ, mặt tức giận nói:
"Gặp phải loại cặn bã của xã hội, sao mà không kích động chứ?".
"Khi đã biết rõ đối phương có nhiều người mà vẫn bồng bột thì đúng là không nên đâu", trợ lý Nhan chưa bao giờ nói với anh bằng vẻ tức giận như lúc này:
"Nhỡ may vừa rồi bọn họ đánh cho anh bị thương nặng thì sao? Ai đi giúp anh tìm thiếu phu nhân nữa?".
Vừa nói đến chuyện này, Nam Cung Thiên Ân lập tức ngẩng đầu lên giục:
"Đi xem kết quả thấm vấn của bọn họ đi".